Chim Hoàng Yến Cao 1m9

Chương 7

Quản lý thấy Trần Dư Bác vẫn đang mải nhìn xung quanh, chẳng để tâm gì đến lời ông nói, thì đau đầu vô cùng: "Trần Dư Bác, cậu có nghe tôi nói không đấy?"

"Cái gì?" Trần Dư Bác cúi đầu nhìn người quản lý chỉ cao đến ngực mình, đáp: "Xin lỗi, tôi không nghe rõ. Ông nói lại được không?"

Quản lý bất lực: "Tôi bảo chút nữa thấy đại thiếu gia thì nhớ chào hỏi, đừng hành động thô lỗ như hôm qua."

"Hắn tìm tôi làm gì?"

"Tâm tư của đại thiếu gia đâu phải thứ tôi có thể đoán được. Chút nữa cậu sẽ rõ thôi."

Bước qua sân giữa ngập cây xanh, rồi đi qua thêm mấy tòa nhà nghệ thuật, khung cảnh thật sự rất đẹp.

Đáng tiếc, Trần Dư Bác chẳng hứng thú gì để mà cảm nhận.

Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một cánh cửa vòm tầng một.

"Đến tìm đại thiếu gia sao?" Một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên từ bên cạnh.

Trần Dư Bác quay lại nhìn. Đó là một người đàn ông diện áo khoác màu nâu, cầm cốc cà phê, đeo kính gọng bạc. Khí chất ôn hòa, nho nhã, nhưng trong ánh mắt nhìn cậu dường như có chút dò xét.

Trên ngực người đàn ông cài một tấm bảng bạc, ghi:

—— Giám sát an toàn chính cấp cao · Văn Yến

"Giám sát an toàn" là gì? Quan chức sao?

Quản lý thấy Văn Yến thì cúi đầu chào: "Chào buổi sáng, giám sát Văn. Đại thiếu gia có ở trong xưởng vẽ không?"

Đây là người phụ trách giám sát an toàn cá nhân của Destroyer do liên minh ABO chỉ định. Trên danh nghĩa là bảo vệ, nhưng thực chất là để kiềm chế Destroyer.

Văn Yến đưa tay chỉnh lại kính, ánh mắt dưới lòng bàn tay khẽ lóe lên chút ý vị dò xét, rồi dừng lại trên người thanh niên da nâu vạm vỡ trước mặt. Ông mỉm cười hỏi: "Vị này là?"

Không có mùi thông tin tố? Vẫn chưa phân hóa?

Không phải Alpha.

Ánh mắt Văn Yến dường như thoáng nhẹ nhõm hơn, nhưng rất khó nhận ra.

Quản lý nhận thấy sự quan sát của Văn Yến, đang định lên tiếng giải thích: "À, đây là người của đại thiếu gia…" Nhưng nói được nửa câu thì nghẹn lại, không biết phải giới thiệu sao, dù sao cũng đâu có danh phận gì.

"Đinh." Một tiếng vang lên, cánh cửa trước mặt từ từ mở ra.

Là cửa tự động.

"Sao mọi người đứng trước cửa tôi nói chuyện thế này?"

Khi cửa mở, khung cảnh bên trong phòng lập tức hiện ra.

Một người đàn ông đang ngồi vắt chân trên đỉnh thang, tay cầm bút vẽ, tay kia cầm bảng pha màu. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng mềm mượt như lụa, quần tây dài màu be. Trên người không hề dính một vết màu nào.

Anh ngẩng đầu, đang tô bóng cánh bướm trên một bức tranh sơn dầu khổ lớn, đầu bút nhẹ nhàng điểm vào cánh. Ánh sáng lướt qua góc cằm tinh tế của anh, chiếc vòng cổ hình cánh bướm đen nơi cổ trắng lạnh càng thêm nổi bật.

Ngay cả ánh sáng cũng lưu luyến anh. Chỉ một góc nghiêng khi ngẩng đầu thôi cũng đủ khiến ánh nhìn bị mê hoặc.

Đoạn Nghiễn Sơ dừng bút, nghiêng đầu nhìn về phía ba người đứng ngoài cửa: "Không vào sao?"

Ánh mắt anh rơi vào người cao lớn đang đứng sau cùng, chợt nở một nụ cười rạng rỡ: "Cậu đến rồi à?"