Chương 43: Tiểu Hắc muốn ăn cá
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai khối kẹo mạch nha cùng dính một chỗ xoay vòng xoay vòng, lại đến cuối tuần.
Hà Nghiên Luật mặc áo ngủ hình gà con, nằm úp sấp đọc sách trên giường lớn.
Dưới thân là cái chăn tơ tằm màu đỏ, còn thêu long phượng giao hợp đồ bằng tơ vàng…
Hà Nghiên Luật vô thức giơ hai chân lên không, quơ qua quơ lại, cái chân thon dài trắng như tuyết lộ ra khỏi ống quần, người nào đó lại còn cọ cọ hai đầu gối vào nhau, lắc qua lắc lại, kết quả, cái eo cũng lộ ra ngoài không khí….
Lúc Diệp Dịch Hành tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy người nào đó quần áo không chỉnh tề nằm trên giường “vặn vẹo”.
Kỳ thật, Hà Nghiên Luật chính là vô thức nằm sấp quơ quơ hai chân mà thôi, giống như người ta thường lấy tay cào cào tóc, hoặc ngồi rung đùi vậy.
Diệp Dịch Hành vừa mới dùng nước lạnh hạ hỏa du͙© vọиɠ sinh lý, nháy mắt lại bị cảnh đẹp trước mắt này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tro tàn bập bùng cháy trở lại, lửa càng lúc càng cháy hừng hực đầy nhiệt tình…
Cậu trong phút chốc đã ôm lấy Hà Nghiên Luật mà lật ngược lại, dùng cả tay lẫn chân đem đối phương gói vào trong chăn, Hà Nghiên Luật vì bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa có phản ứng lại thì đã bị cuộn thành một con nhộng đỏ bự thiệt bự, Diệp Dịch Hành lại hóa thân thành bạch tuộc tám chân, ôm chặt Hà Nghiên Luật ở trên giường lăn qua lăn lại, hưng phấn đến động kinh!
Hà Nghiên Luật bị cậu lăn đến choáng váng, cái đầu còn lộ ra ngoài sợ hãi kêu a a.
“Hắc hắc, ăn bánh cuộn thịt gà kiểu Mexico* a!”
*Bánh cuộn thịt gà kiểu Mexico: đây là món mà quán KFC có bán a: Hình như VN kêu là Bánh Gogo thì phải. Có hai loại: Gà và Cá.“A… ?”
Diệp Dịch Hành sờ cái mông ở trong chăn của Hà Nghiên Luật, cái chỗ kia có một chút nhô lên, nhưng những chỗ khác đều bị chăn khóa chặt lại tạo thành dáng dẹt dẹt.
Hà Nghiên Luật ngọ nguậy, giống như con cá bị trói gô.
“Thực gầy a!” Diệp Dịch Hành dời tay lên thắt lưng Hà Nghiên Luật.
Bộ vị mẫn cảm ở trong chăn bị người bên ngoài cọ cọ xát xát, toàn thân Hà Nghiên Luật bắt đầu nóng lên: “Hỗn đản, anh buông ra cho em…”
“Thu đao ngư, nha đái ngư, man ngư*… Em là cá gì đây?” Diệp Dịch Hành một bên hỏi, một bên cúi đầu khẳng cắn cằm Hà Nghiên Luật lộ ở bên ngoài.
*thu đao ngư (cá thu đao):*nha đái ngư (cá hố):*man ngư (con lươn):“Ách a… Cái gì?” Tay và chân toàn bộ đều bị khóa lại ở trong chăn, Hà Nghiên Luật trừ bỏ cố hất cái cằm cao lên thì cái gì cũng không động đậy nổi.
“So với bánh cuốn thịt gà kiểu Mexicô, em hiện tại giống con cá hơn.” Diệp Dịch Hành cười đáp.
“… Vì sao…” Bởi vì Tiểu Hắc…. muốn ăn cá (=_=)?
Hà Nghiên Luật quay a quay, một bên chịu đựng Diệp Dịch Hành khẳng cắn, một bên miên man suy nghĩ.
Ba loại cá kia hình như đều rất dài a… Cá hố cùng lươn là thân nhuyễn
(cái loại uốn éo ấy), cá hố lại có hình dẹt dẹt…
Diệp Dịch Hành cười cười nhìn Hà Nghiên Luật như đang đi vào cõi thần tiên: “Lại muốn suy nghĩ đi đâu a?”
Hà Nghiên Luật thành thật trả lời: “Suy nghĩ mình là con cá gì.”
Diệp Dịch Hành nhịn cười nói: “Cá hố bạc đi.”
Cá hố cắt thành từng khúc, kho cùng với củ cải và thịt ăn rất ngon… Diệp Dịch Hành vừa định miêu tả, Hà Nghiên Luật đã xen vào: “Cá hố thân dẹt, ta không phải.”
Diệp Dịch Hành đè lên bụng người nào đó, chậc chậc, cái dạng thân thể này còn chưa có đủ dẹt sao?
“Khẳng định không thể là con lươn,” Diệp Dịch Hành tiếp tục nói, “Tuy rằng lươn rất nhuyễn, nhưng nó xấu quá.”
Hà Nghiên Luật hỏi: “Chẳng lẽ em là con cá thu đao?”
“Không sai a, cũng là màu bạc, lại phi thường xinh đẹp
(sao ta nhìn không ra nó đẹp nhỉ)… Nhưng là, cá thu đao đều bị nướng ăn nha…” Diệp Dịch Hành xoay người đặt người nào đó lên người mình, cười ái muội, vươn một ngón tay vuốt ve môi Hà Nghiên Luật, ngữ khí mang đầy hương vị tình sắc: “Từ cái chỗ này, bị nguyên một cây gậy đâm xuyên vào, xuyên thấu cả thân thể… Sau đó, lăn qua lộn lại… Nướng a…”
(có ai còn ngây thơ không? Giơ tay cái nào!)
Hà Nghiên Luật cảm thấy chính mình cũng mau bị nướng chín rồi——
Cái này đúng là “ngươi là cái thớt, ta là thịt bò” a!
“Ngày mai còn đi học.” Hà Nghiên Luật chớp chớp mắt vô tội nói.
Diệp Dịch Hành làm nũng nói: “Ba ba, Tiểu Hắc đói bụng, muốn ăn cá…”
“…”
Từng chút từng chút lôi chăn cùng quần áo của người nào đó ra, tựa như cắt lớp giấy bạc gói bên ngoài con cá thu đao, lộ ra khoảng da thịt hồng nhạt xinh đẹp của con cá.
Xấu hổ đi.
Diệp Dịch Hành cúi đầu liếʍ l*иg ngực trắng noãn của đối phương, không quên tán dương nói: “Thịt tươi thơm, thật ngon á.”
Hà Nghiên Luật nắm lấy bả vai Diệp Dịch Hành, giãy dụa một lần cuối cùng: “Trước cứ liếʍ liếʍ, sau lại ăn…”
Diệp Dịch Hành chọn mi: “Đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh sao?”
“Ngày mai còn muốn đi học…” Nụ hoa trên ngực bị đối phương cắn một hơi, Hà Nghiên Luật khẩn trương đến cứng đờ người…
Lại là những lời này, Diệp Dịch Hành nghẹn cười: “Sợ hãi như vậy?”
Diệp Dịch Hành trước mắt lại hóa thành mèo tinh rồi! Hà Nghiên Luật âm thầm phát sầu.
Diệp Dịch Hành an ủi anh: “Làm nhiều liền quen thôi, là sự tình rất thoải mái a…”
Biết rõ nam cùng nam, loại chuyện này không phải bình thường.
Huống chi, mình lại là người bị áp phía dưới…
Nhưng mà, bị đè nặng như vậy cũng cảm thấy khoái hoạt …
Làm sao có thể sẽ không cảm thấy xấu hổ chứ…
Hà Nghiên Luật từ chối nửa ngày, bĩu môi nói: “Cho em nằm trên.”
“…”
Da măt Diệp Dịch Hành co rút dữ dội, con cá thu đao kia muốn đè mình sao? Muốn dùng cái phía trước? Mặt sau… chắc tốt hơn đi? (=_=)
Hai người lý giải hiển nhiên xuất hiện lệch lạc…
Từ ngăn kéo đầu giường lấy ra trơn tề
(dầu bôi trơn *xấu hổ*)
cùng mũ đặt bên cạnh giường, Diệp Dịch Hành hưng phấn nói: “Vậy em kiềm chế một chút đi…”
Hà Nghiên Luật run rẩy đứng lên, Diệp Dịch Hành vẫn cứ ung dung bình tĩnh nằm ở trên giường.
Trong đầu một mảnh hỗn loạn không thể tin nổi nhìn đối phương, Hà Nghiên Luật bất đắc dĩ: “…” Thật nhạt!
Diệp Dịch Hành chỉ chỉ bộ vị nhếch lên giữa hai chân mình, cười nói: “Đến đây đi.”
Trong lúc hai người đang đắm chìm trong bầu không khí màu hồng phấn quỷ dị, điện thoại di động của Hà Nghiên Luật bỗng nhiên vang lên.
Giống như gặp được cứu tinh, Hà Nghiên Luật bỏ mặc Diệp Dịch Hành nằm trên giường chờ hầu hạ, nhanh như chớp chạy đến nghe điện thoại…
Diệp Dịch Hành tạo dáng chữ đại nằm ở trên giường, hối hận không kịp——
Con cá tươi ngon đã đưa đến sát mép lại phóng chạy mất!! Đứa hỗn đản nào tại thời khắc mấu chốt này gọi điện thoại, nói!!! Ông đây đi gϊếŧ tên đó a a! A a a muốn đối phó với cái loại ngu ngốc Hà Nghiên Luật nửa đường liền lùi bước này chỉ có thể đem em buộc ở trên giường, tuyệt đối không cho phép em chạy trốn như vậy a!!
“…Uy, Sở Văn Hạnh?” Hà Nghiên Luật bật máy nghe.
A a a chết tiệt lại là Sở Văn Hạnh!!! Dương ca, tôi đây muốn gϊếŧ tình nhân của anh a a!
“Ân… Tớ chuyển nhà… Làm sao vậy? Cậu khỏe không?”
…
“Ân.. Cậu chờ lát…” Hà Nghiên Luật thân mình sạch sẽ, mặt vẫn còn hồng hồng, quay đầu hỏi Diệp Dịch Hành, “Sở Văn Hạnh tâm tình không tốt, em ra ngoài một lát được chứ?”
Diệp Dịch Hành đen mặt, không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt: “Không được!”
Hà Nghiên Luật sửng sốt, nhíu nhíu mày, anh không muốn làm người gặp sắc vong hữu
(có người đẹp liền quên bạn bè): “Em phải đi gặp cậu ta.”
Tâm tình Diệp Dịch Hành bởi vì những lời này của Hà Nghiên Luật mà càng thêm táo bạo, cậu mạnh mẽ từ trên giường nhảy dựng lên quát: “Uy uy! Em có ý tứ gì!”
Hà Nghiên Luật cúi đầu, vừa mặc quần áo vừa nói: “Cậu ta là bạn của em.”
Diệp Dịch Hành từ phía sau lưng ôm chặt lấy Hà Nghiên Luật, cả giận nói: “Ai cho phép em đi!”
“Diệp Dịch Hành…” Cảm nhận được độ ấm của người nào đó ở bên tai, Hà Nghiên Luật gỡ từng ngón tay của cậu ra, dừng lại một chút: “Nếu không có Tiểu Hắc, Sở Văn Hạnh chính là người bạn duy nhất của em…”
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Dịch Hành không, ngữ khí Hà Nghiên Luật có điểm thương cảm.
Thật là… Vì cái gì sẽ biến thành cái dạng này!
Rõ ràng một phút đồng hồ trước bầu không khí còn rất tốt, lửa còn nóng a…
“Em bảo cậu ấy đến đây đi…” Diệp Dịch Hành có điểm nổi giận nói.
Hà Nghiên Luật bị đối phương gắt gao vây vào trong ngực, ngón tay Diệp Dịch Hành phát run. Do dự trong chớp mắt, anh ôm lấy lưng đối phương hỏi: “Không vấn đề gì sao?”
“Em quyết định, nơi này là nhà của em, không nên hỏi anh…” Diệp Dịch Hành đem cằm gác lên vai Hà Nghiên Luật, dấm chua kinh quá.
“Thế nhưng…” Hà Nghiên Luật quay đầu nhìn Diệp Dịch Hành gần trong gang tấc, gương mặt suất khí đều muốn co rúm lại, biểu đạt đầy đủ tâm trạng phẫn uất của cậu.
(=皿=) “Được rồi… Anh biến thành mèo là được chứ gì!” Không chịu nổi ánh mắt vô tội của Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành hổn hển hung hăng cắn cổ đối phương.
“Uy… Ân…”
“Của anh.” Làm dấu hiệu, hanh hanh.
“…”
Hà Nghiên Luật gọi điện cho Sở Văn Hạnh, nói cho cậu biết địa chỉ của Vân Tụ biệt cư.
Ba mươi phút sau ——
“Cậu bị ký túc xá đuổi sao?…” Hà Nghiên Luật sợ hãi than nói.
Người bạn tốt trước mặt đang mang theo một đống hành lý to kềnh, vẻ mặt phong trần mệt mỏi.
“Tiểu Luật…” Sở Văn Hạnh thần sắc khẩn trương, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.
“…Cậu làm sao vậy?” Hà Nghiên Luật rất lo lắng tình trạng của đối phương, thiếu niên từ trước đến nay luôn cứng cỏi, nga không, là đứa con trai choai choai, là ai có thể đem cậu bức đến tình cảnh chạy nạn như vậy?
“Thu lưu tớ đi.” Sở Văn Hạnh mở miệng nói.
Hà Nghiên Luật có chút khó xử, anh liếc mắt nhìn Diệp Dịch Hành đang ghé ngồi trên ghế salon, ngẫm lại cũng biết tên kia tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, cậu đúng là đang hung tợn trừng Sở Văn Hạnh…
Sở Văn Hạnh phát hiện sự tồn tại của con mèo, chào hỏi: “Hi~ Tiểu Hắc…” Quay đầu hỏi Hà Nghiên Luật, “Cổ họng nó như thế nào rồi? Các cậu làm sao mà chuyển nhà? Nơi này không sai, so với chỗ cậu ở trước lớn hơn nhiều…” Một bên hỏi, cậu một bên ngồi xuống ghế salon, ôm đầu gối tự cuộn mình thành một đoàn nho nhỏ.
Hà Nghiên Luật ôm Tiểu Hắc ngồi ở đối diện, trộm túm lấy đuôi mèo, ý bảo người nào đó đang nhe răng nhếch miệng an phận một chút, “Ân, có một gian phòng khách, cậu ở đó đi.”
Uy uy uy Hà Nghiên Luật ngu ngốc em muốn chết sao? Dám đi thu lưu cái tên siêu cấp bóng đèn này!Tin hay không đêm nay anh đây cho em “gọi” suốt đêm luôn, xem em còn dám hay không dám thu lưu cậu ta!!
Không thể phát tác, Diệp Dịch Hành chỉ có thể làu bàu trong lòng.
“Ân, cám ơn.” Sở Văn Hạnh nhẹ nhàng thở ra, bỗng khẩn trương nói, “Cái kia, Dương Khúc không biết nơi này đi?”
“Ngạch…” Hà Nghiên Luật nhẹ xoa đầu Diệp Dịch Hành, “Hẳn là không biết đi…”
(= =)
Diệp Dịch Hành nghe xong liền hưng phấn——
Ha! Chân tướng! Gia hỏa này không phải là vì Dương Khúc nên mới trốn đi…?
Phỏng chừng vận khí Sở Văn Hạnh thật kém, tìm nơi nương tựa lại tìm đúng chỗ ở gián điệp của Dương Khúc a! Còn cho là mình đã tìm được nơi ẩn núp! Ha ha ha!
Cho nên nói, lễ mừng năm mới nhất định phải tới chùa thắp hương…
Người nào đó hề hề nhìn Hà Nghiên Luật, đối phương đang cùng Sở Văn Hạnh tâm sự câu được câu mất.
Thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị, Diệp Dịch Hành lủi xuống sô pha tiến thẳng vào phòng ngủ…
“Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra… Bất quá, cậu làm sao đi học đây?”
“Tạm thời không đi .”
“Sợ Dương Khúc đến trường học tìm cậu?” Sở Văn Hạnh nghiêm túc như thế lại sợ hãi Dương Khúc đến mức không dám đi học? Ha hả, bổn sự của Dương Khúc cũng thật là lớn…
Sở Văn Hạnh cắn môi không nói lời nào.
Ngày đó dưới tàng cây bạch quả bị người nào đó uy hϊếp bức bách thật đáng sợ, hiện tại lại nhớ tới, tim vẫn cứ muốn từ ngực mà nhảy ra ngoài…
“Văn Hạnh,” Hà Nghiên Luật chậm rãi mở miệng, “Cậu thích Dương Khúc?”
“Tớ…” Rụt đầu, tai Sở Văn Hạnh hồng lên.
“Thích cho nên mới sợ đối mặt, bởi vì sẽ khẩn trương, sẽ ngượng ngùng, không biết nên làm thế nào… Đúng không?”
Sở Văn Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu, lẳng lặng lắng nghe.
Hà Nghiên Luật thản nhiên nói: “Tớ biết… Loại cảm giác này. Bởi vì, tớ thích Diệp Dịch Hành.”
Quyết định đem chuyện tình cảm của mình nói cho bạn tốt duy nhất nghe, loại tâm tình này, chỉ có Sở Văn Hạnh cùng chính mình chia sẻ.
“Cậu…” Sở Văn Hạnh hoàn toàn không nghĩ tới, Hà Nghiên Luật vậy mà lại tự nhiên nói ra chính mình thích một người.
Tình yêu, thật có thể làm cho người ta thay đổi đến vậy sao?
“Trung thực với tình cảm của mình. Qua được bước này, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Hà Nghiên Luật cười, xung quanh y như là có vô số lông chim bay phấp phới, “Người tớ thích, cũng thích tớ… Tớ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Người con trai trước mắt này thật sự rất đẹp.
Nhất là ở thời điểm khoái hoạt, toàn thân tản mát ra một loại mị lực thần kỳ, làm cho người ta muốn đui mù…
Diệp Dịch Hành trộm gọi điện cho Dương Khúc, xong, vừa ra liền nghe thấy lời nói này của Hà Nghiên Luật, nhất thời kích động đến phe phẩy đuôi, nhảy lên người Hà Nghiên Luật, dùng đầu củng củng cọ cọ vào tay người nào đó.
Con mèo này… lại làm nũng!
Sở Văn Hạnh khóe miệng run rẩy nhìn con mèo đen phá hư không khí, vừa định hỏi thêm chuyện Hà Nghiên Luật cùng Diệp Dịch Hành, ngẩng đầu lên bỗng nhiên nhìn thấy ở trên cằm đối phương có dấu hôn, lại là ở vị trí phi thường bí mật, cậu nghẹn họng nhìn trân trối: “Cằm của cậu…”
Hà Nghiên Luật nhất thời nóng mặt, nhanh đưa tay che, cúi đầu túm túm lỗ tai Tiểu Hắc.
Đều là lỗi của gia hỏa này, Tiểu Hắc bá đạo…
Diệp Dịch Hành vẫy vẫy đuôi, run run ria mép, vui vẻ vô cùng.
Sở Văn Hạnh đã quá quen thuộc với loại ký hiệu đỏ thẫm này rồi, vì trên cổ cậu cũng có một cái, là Dương Khúc ban tặng, đã qua một tuần cũng còn chưa có biến mất, hại cậu chỉ có thể mặt loại áo cổ cao…
Đúng vậy, lúc chủ nhật đến Tinh Nguyệt Uyển thăm Hà Nghiên Luật đã phát hiện ra khác thường, chính là dấu hôn bên tai đối phương.
Mình vì bị Dương Khúc uy hϊếp nhiễu loạn tâm trí, toàn tâm toàn lực xuất ra hòng đối phó với chuyện này, cho nên đã quên mất chuyện của Hà Nghiên Luật!
Dấu vết này, không phải là của… Diệp Dịch Hành đi?
Chẳng lẽ… Diệp Dịch Hành cũng ở trong này?
Nếu Diệp Dịch Hành ở đây, Dương Khúc kia nhất định sẽ biết chỗ này!
Trời ạ…! Sở Văn Hạnh cứng ngắc quay đầu xem bốn phía: “Diệp Dịch Hành ở đây sao?”
Hà Nghiên Luật sớm biết Sở Văn Hạnh rất mẫn cảm, chính mình cũng là cố ý đem đề tài dẫn dắt tới hướng này, cứ như vậy mà ám chỉ, Sở Văn Hạnh nhất định sẽ phát hiện… Nhưng là, động tác của đối phương lại làm cho Hà Nghiên Luật hoàn toàn chấn kinh.
Chỉ thấy Sở Văn Hạnh bừng tỉnh đại ngộ quay đầu, kinh tủng nhìn về phía con mèo đen trong lòng ngực Hà Nghiên Luật…
“Diệp Dịch Hành…”
Thật sự rất là kỳ quái!
Diệp Dịch Hành ngáp một cái, Dương Khúc thế nhưng lại thích Sở Văn Hạnh! Anh còn dám nói chính mình có thể ứng phó được…
Sở Văn Hạnh bị phán đoán của mình dọa sợ tới mức mắt trợn lên, toàn thân co rút, đôi môi run rẩy không ngừng nỉ non: “Diệp Dịch Hành… Cậu là Diệp Dịch Hành…”
Bạn tốt có thể phát hiện ra mèo đen là Diệp Dịch Hành đã làm cho Hà Nghiên Luật thực sự kinh ngạc, anh khẩn trương hề hề trấn an đối phương nói: “Văn Hạnh, đừng khẩn trương, Diệp Dịch Hành là người tốt…”
Diệp Dịch Hành ở trong lòng cười gian: nga, anh đây là người tốt.
A ha ha ha ha ha ha ha…
Ngu ngốc…
Anh chỉ đối tốt với một mình em thôi….
Sở Văn Hạnh bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt nói: “Tớ phải rời khỏi nơi này!”
Loại dự cảm bất hảo này… Cậu thật sự không dám tiếp tục lưu lại!
Vừa nói xong, chỉ nghe con mèo đen kia sâu kín mở miệng: “Đã chậm rồi.”
Sở Văn Hạnh giống như bị cái thực thể rắn chắc đẩy lui ba bước!
Mặt Hà Nghiên Luật lúc đỏ lúc trắng, lúc nãy còn nói tốt cho Diệp Dịch Hành, tiểu nhân này liền hỗn đản như vậy!
“Anh gọi cho Dương Khúc??” Hà Nghiên Luật túm chặt cái đuôi mèo hỏi.
“Ngao~!” Diệp Dịch Hành bị đau, quên luôn phải giả vờ côn đồ nói: “Sở Văn Hạnh là bạn của em, Dương Khúc cũng là anh em của anh, anh không nói cho anh ta biết là bội bạc~”
Vừa nói xong, tiếng đập cửa cũng theo sát mà đến, mèo đen giãy ra khỏi tay Hà Nghiên Luật, xoay người một cái leo lên ghế sa lon biến trở về lại hình người, nháy mắt đem Sở Văn Hạnh sợ tới lui vào góc tường.
Diệp Dịch Hành mở cửa, người đứng ở cửa chính, đúng là Dương Khúc.