Chương 54: Vĩ thanh
Vĩ Thanh“Hàng Châu mấy ngày này thật hết thuốc chữa.”
Bì Ché bật quạt điện nguyên đêm mà mới sáng sớm vẫn thức dậy do quá nóng.
“Rốt cuộc thì đến khi nào mới lắp máy lạnh—-!” Rống lên một tiếng, “Không phải là trường đã nói năm nay có hy vọng sẽ lắp sao! Mẹ nó vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp, có thể dùng đến không đây!”
Bé Ba cũng thức luôn, ngồi trên giường, “Cổ phiếu chết của trường mà cậu cũng tin sao, ngây thơ.”
Bì Ché leo từ trên giường tầng xuống, Bé Ba ngạc nhiên, “Cậu xuống giường sớm thế này làm gì, hôm nay không có lớp.”
Bì Ché vừa chải đầu vừa nói: “Đám người bên khoa của Cọng Giá đón sinh viên mới, còn phải lãnh sách nữa. Sách bị chất hết trong phòng thực nghiệm chưa mang về, tớ và Trương Hiểu Phong mượn một chiếc xe kút kít.” Nói tới đây, Bì Ché lại leo lên bên giường của Bé Ba, “Cậu xuống đi, cùng đi giúp!”
Bé Ba lồm cồm bò xuống giường, Nhỏ Út cũng bị Bì Ché lôi xuống.
Ba người lững thững rửa ráy mặc đồ, Bì Ché hỏi: “trưởng phòng đâu?”
Nhỏ Út: “Sáng sớm đã đi mất rồi.”
“Lại chạy—-“
Nói chưa xong, cửa phòng ký túc xá bị người mở ra từ bên ngoài, ba cô ngoái đầu nhìn Bạch Lộ vừa bước vào phòng, mắt Bì Ché như muốn lọt tròng.
“Ta fuck?”
“Ta fuck??”
“Ta fuck???!!!”
Đánh răng vẫn còn đang ngậm, Bì Ché chấn động nói: “Mỹ nữ em đâu ra? Đi lộn phòng rồi phải không!”
Bạch Lộ đến bên bàn học, đặt cặp xuống.
“Đừng ồn ào.” Quay đầu nhìn cô ấy một cái, “Cậu cũng không sợ nuốt phải kem đánh răng sao.”
“Không sợ.” Bì Ché nói chắc chắn, “Đã nuốt hết xuống rồi.”
“Oẹ—-“ Bé Ba và Nhỏ Út bị cô ấy làm cho phát gớm, đẩy Bì Ché vào trong phòng tắm.
Nhỏ Út chạy đến bên cạnh Bạch Lộ, “trưởng phòng, hôm nay cậu thật đẹp.”
“Đúng vậy.” Bé Ba cũng chạy lại, đánh giá từ trên xuống dưới, “Tình huống gì đây, bao năm qua cũng chưa từng thấy cậu trang điểm bao giờ.”
Trang điểm giản dị nhã nhặn như người.
Bé Ba kéo Bạch Lộ xoay hai vòng, “Má ơi…… trưởng phòng cậu thật khá.”
Trên người là chiếc áo đầm tay cộc bằng vải màu mỡ gà, tóc để xuôi, tết thành một bím tóc đuôi cá kiểu dáng phức tạp, để lộ nguyên vầng trán.
Cô dùng kính áp tròng thay cho kính thường, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay trông vô cùng xinh xắn, nốt ruồi nho nhỏ nơi khoé mắt càng thêm tinh xảo.
Dáng vóc nho nhỏ, cô đứng đấy bất động, cả người trông như một con búp bê duyên dáng.
“Này này này……” Bé Ba vẫn còn đang kinh ngạc, bên kia Bì Ché đã đẩy cửa ra “rầm” một cái, xông ra khỏi buồng tắm, “Tớ đánh răng xong rồi!”
Sải một bước lớn đến trước mặt Bạch Lộ, đi tới đi lui một vòng xem xét.
“Cậu cứ lén lén lút lút thế này…..” Bì Ché than thở, “Dấu kỹ dễ sợ!”
Bé Ba đứng một bên bình luận, “Tớ đã từ từ tổng kết rồi, hết thảy những mỹ nữ ẩn mình đều có ba điểm quan trọng—- thứ nhất da sáng sủa, thứ hai mặt nhỏ, thứ ba là ít thịt, tất cả còn lại đều là nhờ vào trang điểm.”
Rũ ánh mắt nhìn Bì Ché, “Cho nên cậu chơi không xong rồi.”
“Phì!”
Bạch Lộ thu dọn đồ đạc, đám bạn cùng phòng không buông tha.
“Nói mau, bộ dạng vầy là tình huống gì?”
“Tớ đi đón người.”
“Ai thế.”
“Một sinh viên mới.”
Trước cổng trường người đến người đi, đâu đâu cũng là sinh viên và phụ huynh.
Các khoa các viện đều không muốn bị thua thiệt, poster băng rôn chào đón sinh viên mới treo khắp mọi nơi.
Hoa mùa hè nở khắp sân trường, chỗ nào cũng thơm nức mùi ngọc lan và hoa quế.
Tình nguyện viên của năm 2 năm 3 đến rất nhiều, đứng ở cổng trường dắt những sinh viên mới chưa quen đường đi đến chỗ báo danh.
Những sinh viên mới toanh này vừa vượt qua ngưỡng cửa trung học mang theo sự hiếu kỳ và một chút ngông nghênh, bên cạnh là phụ huynh hứng chí dâng trào, người người đua nhau hối hả.
Tôn Ngọc Hà đã đến đứng trước cổng từ sớm.
“Lúc nào mới đến đây?” Tiểu Phương đứng kế bên hỏi.
“Chắc là rất—-“ Nói còn chưa xong, đã trông thấy một chiếc xe màu đen có rèm che lọt vào trong tầm mắt, trên xe đầy bụi đất, chứng minh là đã chạy một đường xuôi nam.
Tiểu Phương cũng biết sếp mình là người phương nào, vừa trông thấy bảng số xe liền nhận ra ngay.
“Ái chà……” Cậu ta tấm tắc, “Tự lái đến đây à, lái không biết bao nhiêu dặm nhỉ.”
Tâm lý của Tôn Ngọc Hà vừa chấn động vừa phức tạp.
Cậu ta nhận ra, đó là xe của bố Hứa Huy.
“Chúng ta ra đón đi chứ.” Tiểu Phương muốn tiến lên, bị Tôn Ngọc Hà ngăn lại. “Đợi thêm chút nữa.”
Rất nhanh, một nam sinh bước ra từ bên phó lái.
Hành lý của cậu rất ít, chỉ có một chiếc túi xách tay.
Hứa Chính Cang cũng xuống khỏi xe, nhưng không bước vào trường, ông đứng bên cổng nói đôi câu với Hứa Huy, sau đó lên xe rời đi.
“Đi đi.” Tôn Ngọc Hà vỗ vỗ vai Tiểu Phương.
“Anh Huy!” Tiểu Phương chạy lại, Hứa Huy trông thấy bọn họ, cười cười.
“Mẹ kiếp, anh Huy…..” Tiểu Phương tới gần, càng nhìn càng than thở, “Đẹp trai tàn canh rồi đó anh hai!”
Cậu đã cắt tóc, góc cạnh của khuôn mặt càng thêm rõ nét.
Tôn Ngọc Hà đến gần, đấm một cú lên vai của cậu.
Hứa Huy không nhúc nhích, Tôn Ngọc Hà: “Khá lắm, săn chắc rồi.”
Hứa Huy im lặng một lúc, lầm bầm: “Lâu rồi không gặp”
Hốc mắt của Tôn Ngọc Hà nóng lên, “Mẹ kiếp!”
Đội ngũ đón người mới tới ở cổng trường, từ giây phút Hứa Huy xuất hiện đã nhắm thẳng vào cậu, cậu vừa bước vài bước vào trường, một đám nữ sinh đã vây quanh.
“Khoa nào vậy?”
“Viện nào vậy?”
“Đi báo danh không?”
“Có biết ký túc xá ở đâu không?”
“Có biết đi lãnh quân phục cho khoá huấn luyện ở đâu không?”
“…….”
Hứa Huy rút một tay từ trong túi quần ra, xua xua, cười cười nói: “Không cần đâu, tôi đã từng tới đây rồi.”
“Thôi mà—-! Để các đàn chị dắt cậu đi tham quan một chút đi mà—!!!”
Hai nam sinh đi ngang qua, khinh thường bảo nhau: “Mẹ nó, thật tình, cái lũ trâu già này, lần nào đi đón sinh viên mới cũng đều y chang.”
Ngó quanh một vòng, cậu trông thấy bóng lưng của một người.
Người kia đang còn nói gì đó với một vị phụ huynh đứng lại hỏi thăm.
Cậu gạt đám người ra, bước về phía trước.
“….. Vâng, từ đây đi qua đó, quẹo trái là khu vực văn phòng internet của trường, bảo con của bác đem theo số báo danh và thẻ chứng minh là đủ.”
“Vậy à vậy à, cám ơn cháu nhé.”
“Không có—-“
Tay bỗng nhiên bị người nắm từ phía sau lưng.
Cô chợt xoay người.
— Một khuôn mặt điển trai ở ngay phía sau, đang cười với cô.
Bạch Lộ nhướn nhướn mày, “Ai đây rỗi?”
Cậu đứng thẳng người, “À, xin lỗi, nhận lầm người rồi.”
“Vậy sao.”
Cậu khoanh tay, ngó cô từ trên xuống dưới.
Bạch Lộ nói với vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Nhận lầm rồi còn không mau đi?”
Mái tóc ngắn khiến cho cậu nhìn vô cùng linh động.
“Vị đàn chị này, tôi thấy chị trông quen quen, hai ta có phải đã từng gặp nhau?”
Bạch Lộ mím môi, ngó cậu con trai từ trên xuống dưới:
“Ô…… Nói vậy thì, chị trông cậu cũng hơi quen quen đấy.”
Cậu con trai nói: “Nếu mà có duyên như thế, hay là làm quen một chút?”
Bạch Lộ thận trọng nghiêng nghiêng đầu, tựa như đang suy nghĩ kỹ càng, cậu con trai hào phóng đứng yên đợi.
Một chốc sau, Bạch Lộ khẽ nói: “Được thôi.”
Trước khi lên tiếng, cậu con trai ngưng một chút.
Họ nhìn nhau, lẳng lặng thông hiểu những tâm tình của đối phương.
Xin nói một lời cám ơn
Vì đã tồn tại trong quãng đời niên thiếu của nhau, mà khi ngoái đầu nhìn lại, chúng ta sẽ mỉm cười rực rỡ hơn hoa xuân.
Qua thêm một hồi lâu, cậu mới nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Anh tên là Hứa Huy, Hứa trong hứa hẹn, Huy trong rực rỡ.”
Ta gặp nhau một lần rồi lại một lần, trong một mùa hạ nối tiếp mùa hạ.
Đám đông quanh họ ồn ào, bầu không khí phấn khởi sôi động.
Cậu tự giới thiệu xong, không khỏi nhấc bàn tay bé nhỏ của cô lên phân trần một câu: “Lần này rõ ràng là không nhận lầm nhé.” Rồi tiến vào trong sân trường.
Ánh nắng chan hoà, bầu trời trong vắt.
Đi một hồi, hai người cuối cùng không nhịn được nữa đều phì cười —- họ đều nhớ đến cái lần nắm tay ở trên núi Phổ Đà dạo trước.
Xa nhau lâu ngày đâm thận trọng, khiến cho họ ngại ngùng ngoảnh mặt hai nơi, chỉ có thế nghe thấy tiếng nói của nhau, cảm nhận những rung động nhè nhẹ đến từ lòng bàn tay.
Mây trôi lững lờ, chim non bay nhảy tung tăng giúp vui, líu lo ca hót —-
Trái tim em lương thiện hiền hoà
Trái tim anh có em trong đó
Diễm lệ hơn hoa
Mơn man hơn gió
Hữu duyên hơn trời đất bao la.
Nắm tay nhau, chầm chậm bước, ánh mắt của họ sau chót dừng lại ở cùng một nơi, nụ cười vẫn không thay đổi.
Chim non cũng bay mệt rồi, đậu xuống trên cành, dừng chân trong mùa hè họ đã gặp nhau thuở ban đầu.
—————————– Hết —————————–
Cái phần “muốn nói một lời cám ơn,” nếu dịch phần đó đơn giản qua tiếng Anh thì hình dạng nó sẽ rất giống với nguyên văn:
I want to thank you
Because of your existence, when looking back in my youth, I will smile like the most brilliant spring blossom.
Qua đến tiếng việt thì anh/em mà dịch, nó ra một cái mess rất sạn:
anh/em muốn nói một lời cám ơn
Vì có em/anh tồn tại mà khi nhớ lại quãng đời niên thiếu, anh/em sẽ mỉm cười như hoa xuân sán lạn.
Cái vấn đề này mình đã từng gặp qua khi đọc truyện “Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em” của Cửu Nguyệt Hy. Vấp phải cái anh/em đó nó cực kỳ giảm tình cảm của câu nói và bầu không khí của khoảnh khắc muốn nhấn mạnh. Giống như đang lướt xuống dốc không bóp phanh mà lọt phải mấy cái ổ gà liên tiếp. Thành ra mình quyết định khắc phục bằng cách mình đã từng dùng nhiều lần trong truyện này, là đổi thẳng nhân xưng hoặc cắt luôn nhân xưng đi:
“Xin nói một lời cám ơn
Vì đã tồn tại trong quãng đời niên thiếu của nhau, mà khi ngoái đầu nhìn lại, chúng ta sẽ mỉm cười rực rỡ hơn hoa xuân.”
Cái khúc ca chim hót cuối cùng nó cũng dính trấu vụ anh/em, mình phớt lờ, nhét từng hàng một nhân xưng. Nếu dịch qua tiếng Anh thì nó là tiếng lòng của cả hai:
Within me is a kind heart
With in me is my true love
finer than flowers, gentler than wind, evermore fateful than heaven and earth.