Chương 40
Một ngày trước đại hội thể thao, bầu không khi trong khuôn viên trường rất kỳ diệu.Vì để có thể chiếm cứ địa điểm có lợi nhất, các cửa hàng và doanh nghiệp như hổ rình mồi, các lầu các viện giương cung bạt kiếm.
Nhưng phòng 517 không phải lo những chuyện này. Những công tác chuẩn bị trước đó đã được Bạch Lộ thu xếp ổn thoả. Ba hôm trước, hết thảy posters và tờ rơi đã được in xong, Bì Ché đạp xe đạp khắp trường, dán posters lên những địa điểm bốn người đã cùng nhau chỉ định sẵn.
Do trong phòng ký túc xá của Bạch Lộ không có cán bộ lớp, nên không ai bị bắt buộc phải đi làm khán giả, ba ngày liên tiếp cộng với kỳ nghỉ lễ quốc khánh, làm nên một kỳ nghỉ dài.
Ăn xong bữa cơm chiều, trong phòng mở hội thảo, thảo luận xem kỳ nghỉ nên làm gì.
Bé Ba giơ tay lên trước tiên, “Ra ngoài chơi!”
Nhỏ Út: “Hội đoàn của tớ còn phải luyện tập……”
Bé Ba chèn ép cô ấy: “Cậu làm bối cảnh thì luyện cái gì chứ.”
Nhỏ Út bất mãn, “Cái gì bối cảnh, tớ phụ trách đạo cụ mà.”
Bì Ché vừa cắn hạt hạt dưa vừa hóng chuyện, lại xoay người hỏi Bạch Lộ đang đọc trang web trên mạng.
“Trưởng Phòng, kỳ nghỉ có đi chơi hay không?”
Bạch Lộ lắc đầu, “Tớ không đi, các cậu đi đi.”
“Cậu quanh năm suốt tháng trốn trong phòng ký túc xá làm gì? Làm heo à?”
Bạch Lộ không mặn không nhạt nhìn cô ấy một cái, “Tớ tám mươi bảy, không biết vị tráng sĩ này nặng bao nhiêu cân?”
Bì Ché ngồi rung đùi, làm như không nghe thấy.
Bạch Lộ quay đầu lại tiếp tục đọc trên mạng.
Bì Ché ngồi không một hồi cảm thấy nhàm chán, lướt ghế qua, “Cậu đang xem cái gì? ……. ‘Những tác dụng phụ và cấm kỵ khi dùng Estazolam.’ Đây là cái quái gì? Thuốc?”
Bạch Lộ ừ một tiếng, Bì Ché ngạc nhiên nói: “Thuốc ngủ? Cậu mất ngủ?”
“Ngó chơi thôi.”
“Điên! Ngày nào cũng tra toàn những thứ đâu đâu.”
Bì Ché đang còn nói bên này, ngoài cửa đã vọng lại tiếng của Hoàng Tâm Oánh.
“Lộ Lộ! Có đó không hả?”
Bì Ché bĩu môi, Hoàng Tâm Oánh chạy mồ hôi nhễ nhại, Bạch Lộ rót cho cô ta một ly nước, “Sao vậy?”
“Mai tớ có việc, không ngồi trên khán đài được, không đủ cho đội ngũ năm người cho lớp chúng ta, các cậu có tính ghé không?”
Bạch Lộ ngoái đầu nhìn một vòng, ba người trong phòng ai cần làm gì đều lo làm, không ai tiếp lời.
Đây là không muốn đi đó mà.
Cũng đúng, trời nóng bức ai cũng không muốn thò mặt ra ngoài cho cháy da.
Hoàng Tâm Oánh níu lấy Bạch Lộ, “Lộ Lộ…….Chỉ ngày đầu tiên, những ngày sau không cần thiết nữa.”
Bạch Lộ tuy đang còn nói chuyện với Hoàng Tâm Oánh, nhưng trong lòng còn đang nghĩ chuyện khác——dạo gần đây cô toàn lo nghĩ những chuyện khác.
Hơn nữa, sáng mai cô còn phải dậy sớm, lôi hai cái posters lớn dời đến trước cửa của hội trường đại hội.
Hoàng Tâm Oánh vẫn còn đang dụ dỗ Bạch Lộ: “Tớ mời cậu đi uống nước!”
Chiếc ghế của Bì Ché bỗng truyền lại một tiếng động chói tai. Mọi người trong phòng đều nhìn qua, Bì Ché xua tay, “Ối, ngại quá, các cậu cứ tiếp tục.”
Hoàng Tâm Oánh tiếp tục năn nỉ Bạch Lộ, “Lộ Lộ——Lộ Lộ——“
Dù sao thì ngày mai cũng tìm không ra lý do nào để ghé quán của cậu, Bạch Lộ dứt khoát gật đầu.
“Được.”
Hoàng Tâm Oánh ôm chầm ngay lấy Bạch Lộ.
Cửa vừa đóng, cả ba người trong phòng lấy tay chỉ vào Bạch Lộ.
Bé Ba: “Trưởng Phòng, mi á……. Mi!”
Bì Ché: “Lỗ tai của cậu tại sao lại lãng như thế!”
Tâm tư của Bạch Lộ hoàn toàn không đặt ở vấn đề này, cười cười bất đắc dĩ, ứng phó vài câu rồi quay về chỗ ngồi.
Hôm đại hội thể thao, Bạch Lộ thức dậy rất sớm, lúc xuống giường thế mà lại phát hiện Bì Ché cũng đã dậy.
“Sao cậu không ngủ nướng?”
“Tớ đi với cậu.”
Bạch Lộ nhướn mày, “Ồ?”
Bì Ché ngáp rồi xuống giường, mắt của Bạch Lộ linh hoạt đảo nhanh, khẽ cười nói: “Đàn em có tiết mục?”
Bì Ché đang ngáp giữa chừng liền mắc kẹt, mồm ngoác rộng, y như sư tử.
Trừng Bạch Lộ một cái, “Cái đồ yêu tinh!” Bì Ché đi vào buồng tắm rửa mặt.
Do thức dậy khá sớm, hai người đi ra trước cổng trường mua bánh rán, lại đi kiểm tra posters ở những địa điểm quan trọng thêm lần nữa, sau chót về lại ký túc xá vác posters đi.
“Thiệt là bà mẹ nó……. Mặt trời còn chưa ló dạng đã mồ hôi đầy người rồi!” Bì Ché nghiêng đầu, nhìn Bạch Lộ đang cố sức vác posters tiến về phía trước, nói: “Có ổn không đó? Bằng không thì đặt xuống trước đã, chút nữa tớ quay về lấy.”
Bạch Lộ lắc đầu, “Không sao, đi một chuyến là xong.”
Đến trước cổng hội trường đại hội, tìm địa điểm thích hợp, lại lấy dây buộc vào mấy tảng đá dưới đất để cố định cho chắc chắn, thế mới coi như vật lộn xong.
Hai người phủi phủi tay, “Không tệ! Bỏ tiền bỏ sức ra thật có khác.” Tuy là mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng Bì Ché tương đối hài lòng với hiệu quả.
Cũng sắp đến giờ rồi, Bạch Lộ theo Bì Ché đến chỗ khán đài của lớp.
“Trời đất ơi! Ngay giữa chỗ nắng nôi!” Bì Ché căm giận nói.
Bạch Lộ lấy ô từ trong cặp ra, “Đợi lát nữa mở ô ra là ổn thôi.”
Bì Ché như chưa nghe gì, chỉ lo mở to mắt ngó đăm đăm khu cách vách, đột nhiên trong tầm mắt hiện ra thêm một ngón tay, Bạch Lộ sán lại gần rỉ tai: “Bên đó mới là khán đài của năm 2.”
Bì Ché xì một tiếng, “Sao cậu lại có thể nhàm chán đến thế, ngồi trở lại chỗ được——“ Nói mới được nửa chừng, chợt im bặt. Bạch Lộ xuôi theo ánh mắt của cô ấy mà quay đầu, trông thấy ở cổng của sân vận động xuất hiện vài bóng người.
Hoàng Tâm Oánh mặc một chiếc váy đầm tay áo có thêu hoa, giày cao gót, tóc để xoã, cột một dây nơ màu xanh da trời. Cô ta đang còn chỉ ngay hai tấm posters ở trước cửa ra vào của sân vận động nói gì đó với Tôn Ngọc Hà, Tôn Ngọc Hà vừa nhìn vừa cười đáp lời.
“D.m. tớ x cả nhà nó…….” Bì Ché nhìn mà không thể tin vào mắt của mình, “Cái trò gì nữa, chẳng phải nói là có việc không tới được sao?”
Bạch Lộ níu Bì Ché, khuyên nhủ một hồi để cho cô ấy bình tĩnh lại.
Ánh mắt dời khỏi chỗ của Hoàng Tâm Oánh, chuyển đến trên thân một người khác.
Hứa Huy vẫn cứ áo đen quần tây, vô cùng dễ dàng nhận diện.
Hoàng Tâm Oánh trò chuyện với Tôn Ngọc Hà xong thì chạy đến cạnh Hứa Huy, tiếp tục nói chuyện.
Bì Ché vẫn còn đang tức giận, Bạch Lộ lại đang lo nghĩ chuyện khác.
Hoàng Tâm Oánh ở trong tầm mắt cô trông như một chú chim non không biết mệt mỏi, không ngừng líu lo xung quanh Hứa Huy, cười nói rộn ràng.
Hứa Huy rất ít lời, nhưng cũng có đáp lại.
Cậu rất ít khi dậy ra khỏi nhà vào giờ này, mắt không quen với ánh sáng mặt trời, tay đút vào trong túi quần, luôn cúi thấp đầu.
“Có cô ta cũng không tệ……” Bạch Lộ lầm bầm rất khẽ.
Bì Ché không nghe rõ, “Gì?”
Bạch Lộ lắc đầu, nói với Bì Ché: “Đợi chốc nữa tớ gọi Hoàng Tâm Oánh tới, cậu trăm ngàn lần đừng cãi nhau với cô ấy.”
“Gọi tới làm gì, cho chướng mắt à?”
Bạch Lộ vỗ vỗ tay của cô ấy, chợt nhìn thấy gì đó, lại chỉ, “Ô, đàn em tới rồi.”
Bì Ché hừ một tiếng, lầm bầm: “Cậu cứ xúi đi, tớ qua bên kia xem Cọng Giá trước đã.” Cậu đàn em họ Đậu, tên Tư Trai, do vấn đề thể trạng, nên luôn bị Bì Ché gọi là Cọng Giá.
Cùng tới với Hứa Huy và Hoàng Tâm Oánh còn có thêm mấy nhân viên phục vụ của quán, phụ trách khuân vác đồ dùng để uống và thức uống.
Thời gian chậm rãi trôi, mặt trời càng thiêu đốt, Bạch Lộ nhìn người ở phía xa xa, lấy di động ra gửi cho Hoàng Tâm Oánh một tin nhắn.
“Cưng, đồ uống đã hứa đâu.”
Hoàng Tâm Oánh móc di động ra nhìn, sau đó vẫy vẫy tay về hướng của Bạch Lộ, trả lời lại.
“Đợi chút nha, tớ tới liền.”
Đặt di động xuống, lại bắt đầu sôi nổi bàn tán với người bên cạnh.
Bạch Lộ tay chống cằm, nhìn nhìn, lại gửi một tin nhắn.
“Lúc đem thức uống đến, để luôn túi xách ở chỗ tớ đi, chắc nặng lắm, tớ canh giùm cậu.”
Hoàng Tâm Oánh đọc xong, lập tức lấy tay vẽ một trái tim rõ to trong không khí, sau đó nói gì đó với người bên cạnh, lấy một ly nước từ thùng đựng thức uống đi tới đây.
Chen đến bên cạnh Bạch Lộ, mặt của Hoàng Tâm Oánh đỏ au, trán ròng ròng mồ hôi.
“Nóng quá đi mất……” Cô ta đặt xách tay xuống, xách tay rất nặng, đặt xuống phát ra tiếng. “Tài liệu của hội sinh viên, nặng chết người.” Hoàng Tâm Oánh lấy tay tự quạt mát cho mình, “Vật lộn nguyên cả buổi sáng, giờ mới rảnh được chút.”
“Ô, thức uống mời cậu!” Hoàng Tâm Oánh đưa tới một ly nước ép dưa hấu ướp lạnh.
“Cám ơn.” Bạch Lộ nhận lấy, thuận tay đưa vật trong tay cho cô ta.
Hoàng Tâm Oánh nhìn, là một cây dù che nắng.
Bạch Lộ: “Cậu không mang theo dù phải không.”
“Ôi Ôi!” Hoàng Tâm Oánh la lên một cách kích động, “Đúng vậy, tớ bận quá quên mất! Thiệt tình bị nắng đến phát choáng luôn rồi. Tớ lấy đi cậu còn có dù nữa không?”
“Bì Ché còn có.”
Hoàng Tâm Oánh ôm chầm lấy Bạch Lộ, nói: “Vậy tớ đi trước đây.”
Bạch Lộ bâng quơ chỉ điểm, “Cây dù này rất lớn, hai ba người đều có thể che.”
Hoàng Tâm Oánh chả biết có nghe rõ không, không ngớt chào hỏi bạn bè trên đường xuống khỏi khán đài.
“……Chen lấn chết mất.” Bên kia, Bì Ché gặp Cọng Giá xong quay lại, vừa đặt đít xuống, thấy Bạch Lộ vẫn còn nhìn về phía cửa ra vào, cũng nhìn theo, “Nó còn chưa đi à?……… Ớ!? Đó không phải là dù của cậu sao!”
Bạch Lộ đưa nước ép dưa hấu cho Bì Ché, “Uống nước.”
“Một ly nước đổi một cây dù à?”
Bạch Lộ cười cười, Bì Ché nhìn Hoàng Tâm Oánh ở phía xa, nói một cái bất mãn: “Coi cái bộ dạng của nó kìa, còn che chung dù với người ta.” Cô ấy đạp Bạch Lộ một cái, “Cho cậu biết, bảo đảm nó sẽ không nói với Hứa Huy là đã mượn dù của cậu.”
Bạch Lộ ừ một tiếng.
Không nói mới tốt.
Đại hội thể thao khai mạc, mặt trời càng lúc càng ác liệt, Bì Ché thở hổn hển, “Tớ sắp bị cháy rụi rồi…….” Rũ mắt nhìn Bạch Lộ, người nọ mặt đỏ gay, trên cổ toàn mồ hôi, “Tớ sắp đi đời rồi, cậu thật giỏi chịu đựng.”
Bạch Lộ lắc lắc đầu, “Xem thi đấu.”
Bì Ché hất đầu về một phía, dưới khán đài có một mảnh sân vận động râm mát, Hoàng Tâm Oánh gấp dù, dẫn Hứa Huy và Tôn Ngọc Hà đứng ở đó, trông như đang xem đấu.
“Bọn họ không dùng dù nữa, đòi lại được không?”
“Ráng thêm chút nữa.”
Bì Ché thở dài một hơi, dựa vào người của Bạch Lộ.
Xem chưa được bao lâu, Hoàng Tâm Oánh dắt Hứa Huy vào Tôn Ngọc Hà rời đi. Lúc giờ nghỉ giữa trưa, Bạch Lộ nhận được một tin nhắn, Hoàng Tâm Oánh nói sẽ không quay lại, bảo Bạch Lộ đem giùm túi xách tới văn phòng của đoàn bộ.
Bạch Lộ trả lời tin nhắn nói được.
Mãi đến mười một giờ khuya, Hoàng Tâm Oánh mới tới phòng ký túc xá trả dù.
“Lộ Lộ, thật rất xin lỗi.”
“Không sao.” Bạch Lộ nhận lấy dù, hỏi, “À này, tớ thấy Hứa Huy bọn họ cùng ghé qua?”
“Phải rồi, nói là ghé xem một chút.” Hoàng Tâm Oánh tay chống hông, tay kia vuốt mồ hôi trên trán, nói: “Vốn tưởng chỉ ngó một cái thôi, kết quả nằng nặc đòi tớ dắt đi dạo một vòng trong trường, mệt chết được.”
Bạch Lộ đem dù cất lên bàn, quay lại bên cửa, nói: “Ra ngoài tản bộ một chút nhé, tớ mời cậu uống nước.”
Ba người trong phòng đểu dỏng tai lên nghe ngóng.
Hoàng Tâm Oánh chớp chớp mắt, “Vì sao mời tớ đi uống nước?”
Bạch Lộ: “Vừa vặn bàn chuyện quán của Hứa Huy, bọn họ có ý kiến gì đối với tuyên truyền của hôm nay không?”
“À, cái đó hả.” Lúc này Hoàng Tâm Oánh mới hiểu ra, “Đi thôi.” Bạch Lộ đóng cửa lại, Hoàng Tâm Oánh khoác vai cô xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Bọn họ rất hài lòng, tớ vừa mới về từ quán của bọn họ, Tôn Ngọc Hà nói đã nhận được rất nhiều đơn đặt phòng.”
“Còn có nhắc đến yêu cầu gì nữa không?”
“Không, cứ thế mà làm là được. Tôn Ngọc Hà hình như còn muốn ghé thêm mấy trường đại học quanh đây tuyên truyền…… Sao cậu không hỏi thẳng họ?”
“Tớ đang thăm dò tình hình trước một chút, sợ bọn họ không hài lòng.”
“Ha ha, đúng đó, bọn cậu là cu li(1), thành tích trong lớp hoàn toàn trông nhờ vào bọn họ.”
Nguyên văn là 你们是乙方, dịch nghĩa “bọn cậu là bên Ất.” Trên thương trường bên Giáp như là khách dự tiệc, bên Ất là người phục vụ, khách trả tiền rồi muốn hành hạ nhân viên phục vụ bao nhiêu thì tha hồ thoả thích. Kiểu như khách hàng là thượng đế. Đó là những gì Zhihu.com nói cho mình biết.
Đêm hè biếng nhác, Bạch Lộ mua hai ly trà sữa lạnh trong quán nước dưới lầu.
Hai người chậm rãi đi trong bóng đêm, bên cạnh cũng có không ít sinh viên tản bộ.
“Thật ra bọn cậu cũng có thể chăm ghé quán của Huy hơn, thường xuyên ngồi chơi một chút, bồi đắp quan hệ một chút.” Hoàng Tâm Oánh đề nghị.
“Không dễ để bốn người có mặt cùng một lúc, hơn nữa Hứa Huy và Tôn Ngọc Hà cũng thường xuyên bận rộn.” Bạch Lộ nói rồi nhìn Hoàng Tâm Oánh, “Chắc bọn họ thường phải chơi cùng với khách.”
“Đúng vậy, tuổi tác cũng không khác mấy, đều có thể cùng nhau chơi, có bọn họ bầu không khí vui nhộn.”
“Ngày nào cũng chơi có chịu nổi không đây.”
“Tớ có cảm giác là chịu không nổi.” Hoàng Tâm Oánh níu lấy Bạch Lộ, “Cậu ngó sắc mặt của Huy í.”
Bạch Lộ gật gù, “Cậu ấy uống như thế giấc ngủ nhất định là không tốt. …… Không chừng còn phải uống thêm thuốc mới ngủ được.”
“Ồ!” Hoàng Tâm Oánh trợn tròn mắt nhìn Bạch Lộ, “Nói đúng y chóc! Tôn Ngọc Hà cứ bảo với tớ là Huy bị mất ngủ, ngủ mà cứ như bị tra tấn không bằng.”
Bạch Lộ: “Vậy phải coi chừng nhé, tớ nghe nói thấy loại thuốc này tuyệt đối không được uống sau khi say rượu.”
“Vậy à?” Hoàng Tâm Oánh uống một ngụm trà, không để tâm lắm.
Bạch Lộ: “Ông vua hề Chaplin, ông ấy chính là vì vậy mà chết đấy.”
“À, vậy thì thật là rất nguy hiểm.”
“Có lẽ bản thân cậu ấy cũng biết. Tuy nhiên——“ Bạch Lộ dừng bước, nhìn Hoàng Tâm Oánh, “Nhắc nhở một chút, phòng cháy hơn chữa cháy. Tỏ vẻ quan tâm một chút, cũng không phải là chuyện xấu.”
Hoàng Tâm Oánh gật đầu lia lịa, nói một cách tán thành: “Rất có lý.”