Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 23

Chương 23
Trong nhà ầm ĩ nhao nhao.

Hầu như mỗi tối thứ Sáu đều như vậy, hàng xóm xung quanh đều đã quen rồi. Lúc mới đầu còn có vài người tìm tới, nhưng bị nguyên một nhà đầy thiếu nam thiếu nữ la ó xua đi.

Máy hát vang rền chấn động, một cậu con trai đang hát một bài hát hiện giờ đang lưu hành trên mạng, hứng chí lên còn nhảy theo.

Tiểu Diệp không điên cùng bất kỳ ai khác, cô ta bồn chồn ngồi trên ghế sô pha, ngay cả thức ăn vặt được người bên cạnh đưa tới miệng cũng không để ý tới, mắt cứ liếc ra ngoài cửa.

Một bài vừa được hát xong, Tiểu Diệp cuối cùng không kìm nén được, đứng dậy đi tới cửa.

Lúc chuẩn bị thay giày ở cửa, bị người ngăn lại.

Tôn Ngọc Hà nghiêng người tựa vào cửa, tay cầm di động, hai ngón tay bấm chữ nhanh thoăn thoắt, ánh mắt rơi trên màn hình đang nhấp nháy.

Tiểu Diệp nói một cách bất mãn: “Làm gì đấy?”

Hết thảy mọi chú ý của Tôn Ngọc Hà đều đang đặt trên di động, tuỳ tiện hất hất cằm, “Quay vào quay vào, chạy lung tung cái gì?”

“Tớ ra ngoài coi chút.”

Tôn Ngọc Hà hình như bị một tin nhắn nào đó chọc cho cười, bớt chút thời gian nói với Tiểu Diệp: “Hả?”

Tiểu Diệp la lớn: “Tớ muốn ra ngoài coi chút!”

Tôn Ngọc Hà hơi nhíu mày: “Coi cái gì chứ.”

Tiểu Diệp giơ tay gạt Tôn Ngọc Hà, “Cậu tránh ra, tớ đi tìm Hứa Huy.”

Tôn Ngọc Hà dẫu sao cũng là một chàng trai to xác, hơn nữa dáng người còn săn chắc hơn Hứa Huy, đâu có dễ dàng bị cô ta đẩy được, đứng y nguyên chỗ cũ hơi lung lay chút, chân không nhúc nhích nửa phân.

Tiểu Diệp làm dữ hơn, “Làm gì đó?!”

Tôn Ngọc Hà giống như không dám đối đầu, cất di động đi, dỗ dành cô ta: “Đợi một chút đi, hắn còn đang gọi điện thoại mà.”

“Gọi điện thoại cho ai?”

“Tớ làm sao biết.”

“Sao lại lâu như thế này?”

“Lâu à? Còn chưa tới mười phút mà.” Nói xong Tôn Ngọc Hà cười cười với Tiểu Diệp, “Cậu gọi cho hắn lần nào chẳng phải là nửa tiếng trở lên.”

Tiểu Diệp khinh bỉ, “Đó là tớ gọi, đây là ai gọi cho anh ấy?”

Thiếu nữ độ tuổi thanh xuân, khi nhắc đến vấn đề của người con trai mình yêu thích, mẫn cảm như sợi tóc.

“Tớ làm sao biết.” Tôn Ngọc Hà di chuyển ánh mắt.

“Nhìn tớ mà nói!”

Tôn Ngọc Hà bĩu môi nói, “Tớ thật tình không biết.”

“Tôn——“

Tiểu Diệp vừa định nổi cơn, cửa đã mở ra.

Gió lạnh ùa vào trước, Hứa Huy cúi đầu theo vào sau.

Tôn Ngọc Hà cầm di động bỏ đi chỗ khác.

Hứa Huy đóng cửa, vào trong nhà, vừa ngồi xuống Tiểu Diệp đã sán lại.

“Gọi điện thoại cho ai vậy, thẳng thắn khoan hồng!” Cô ta chu môi, nhẹ nhàng va vào cậu một cái.

Hứa Huy cảm thấy hơi khát, lại đứng lên, hỏi Tôn Ngọc Hà.

“Tớ đi lấy chút bia, cậu uống không?”

Tôn Ngọc Hà đang chơi di động, thuận miệng đáp: “Được đấy.”

Hứa Huy lấy ba chai bia đem lại, sau khi ngồi xuống Tiểu Diệp tự giác giúp cậu mở ra, Hứa Huy nhìn Tôn Ngọc Hà, người kia vẫn còn chơi di động như cũ, chơi đến quên hết trời trăng mây nước, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô.

Hứa Huy tựa như trong bụng đang có cơn tức không nơi nào trút, lấy tay giựt một cái cướp lấy di động.

“Ớ!?” Tôn Ngọc Hà trừng mắt, “Kiếm chuyện gì đó?”

Hứa Huy rũ mắt nhìn, cười lạnh một tiếng, “Ngày ngày gửi, có phát ngấy không?”

Tôn Ngọc Hà bước tới lấy di động lại, “Tớ thích.”

Tiểu Diệp ở bên cạnh nói: “Sao, nói chuyện với ai thế? Nhỏ Huệ?”

Hứa Huy hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường: “Còn ai vào đây, một ngày nói hai mươi tiếng đồng hồ cũng không đủ.”

Tôn Ngọc Hà lại dựa vào trong sô pha, liếc Hứa Huy một cái, nói như mang ngụ ý: “Ừ, tớ chính là nói không đủ, cậu làm gì được tớ, ít ra tớ còn có để nói…… không như ai kia, muốn thử ngấy một chút cũng không có cơ hội đấy.”

Hứa Huy đốt một điếu thuốc, coi như không nghe thấy gì.

Sắc mặt của Tiểu Diệp không tốt, ngồi một bên giận.

Lúc Hứa Huy đi nhà vệ sinh, Tiểu Diệp hỏi Tôn Ngọc Hà.

“Anh Huy có phải đã ưng ý ai rồi?”

Tôn Ngọc Hà ậm ậm ừ ừ, Tiểu Diệp nhéo cậu ta một cái, “Đúng hay không!”

“Ê cậu nhéo tớ làm cái gì?” Tôn Ngọc Hà ngồi thẳng lên một chút trên sô pha, “Cậu có chuyện thì đi hỏi thẳng hắn được không hả.” Cậu ta nhìn sắc mặt của Tiểu Diệp, lại thấp giọng lầm bầm.

“Thật đã hoá thân thành nữ quỷ rồi mà……”

Tiểu Diệp hừ một tiếng, bắt chéo hai chân, khoanh tay nhìn Tôn Ngọc Hà, như đang hỏi cung.

“Chỗ nào ra?”

“Cái gì chỗ nào ra?”

“Nhỏ đó chỗ nào?”

Tôn Ngọc Hà vặn vặn cổ, trong lòng đang mắng Hứa Huy cái tên súc sinh kia lại trốn mẹ nó trong bếp gửi tin nhắn rồi. Rõ ràng cả nửa buổi không trả lời, mà vẫn ở đó gửi.

Tiểu Diệp vẫn chưa hỏi cung xong.

“Không thuộc trường mình đúng không.”

Tôn Ngọc Hà chỉ có thể ứng phó, “À…… không phải.”

“Ở bên ngoài?”

“Ừ.”

“Anh Huy sao không gọi nhỏ đó tới đây chơi chung.”

“Bận đi làm mà.”

Tiểu Diệp khinh thường cười một tiếng, “Ôi, đi làm hả, bây giờ là mấy giờ?” Cô ta như đang nghiêm túc nhìn giờ, “Mười một giờ rồi, giờ này còn chưa tan việc, nhỏ đó làm việc gì thế.”

Tôn Ngọc Hà chợt thấy hơi buồn cười.

“Này, bọn con gái các cậu đều như thế này sao?”

Tiểu Diệp nhíu chặt đầu mày, “Như thế nào?”

Tôn Ngọc Hà lắc đầu.

Hứa Huy quay lại, sắc mặt không tốt.

Tiểu Diệp ngoảnh mặt, ngồi qua một bên, giống như đang chiến tranh lạnh với cậu.

Hứa Huy không mảy may quan tâm, sau khi ngồi xuống tiếp tục uống bia.

Đêm hôm ấy lúc tan cuộc, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều phát hiện bầu không khí có chút không đúng.

Tôn Ngọc Hà ra về trễ nhất, trước khi đi sắc mặt của Hứa Huy vẫn không cải thiện.

Cậu ta len lén hỏi một câu.

“Không đáp cậu?”

Hứa Huy đè giọng cực thấp, “Ừ.”

“Người ta bận thôi.”

“Có thể bận việc gì? Ngày ngày bận?” Hứa Huy liếc mắt nhìn xuống Tôn Ngọc Hà, “Một cô gái đi làm muộn vầy sao?”

Tôn Ngọc Hà nhìn cậu một cách vô tội, “Cậu hơn thua với tớ thì làm được gì.” Nói rồi cười, “Ê, Nhỏ Huệ cũng đi làm, nhưng nhỏ vẫn có thể tranh thủ nói chuyện với tớ, lén lút nói, cậu biết không, dấu di động trong váy, quản lý đều——“

Hứa Huy híp mắt nhìn cậu ta, Tôn Ngọc Hà cười ha ha hai tiếng.

“Trêu cậu trêu cậu, đừng tưởng thật.”

Tôn Ngọc Hà thay giày, đi đến bên cửa, lại ngoái đầu nhìn một cái.

Cho dù hiện giờ đắm mình trong truỵ lạc ra sao đi nữa, Hứa Huy rốt cuộc vẫn được dạy bảo đâu ra đấy từ nhỏ, mỗi lần tiễn khách, cho dù không có tâm tư, bản thân vẫn nhất định sẽ ở lại đến phút chót.

Mọi người chơi cả buổi tối, trong nhà hỗn độn không ra gì nữa, nhưng dù sao hiện giờ đã trống rồi.

Hứa Huy cũng rất mệt mỏi, cúi đầu, không biết đang còn nghĩ gì.

Tôn Ngọc Hà bước trở lại vài bước, đang lúc Hứa Huy không để ý, tước mất di động của cậu.

Hứa Huy ngẩng đầu, “Hả?”

“Đưa số di động của em thỏ trắng cho tớ đi.”

Ánh mắt của Hứa Huy lập tức dè chừng, “Làm gì?”

“Cậu coi cái bộ dạng này của cậu……” Tôn Ngọc Hà chỉ Hứa Huy, “Mẹ nó, tớ nhìn là đã không muốn giúp cậu.”

Hứa Huy: “Giúp tớ cái gì?”

“Nói giúp cho cậu.”

“Không cần làm.”

Tôn Ngọc Hà cười không lên tiếng.

Hứa Huy: “……”

“Cái gì khác thì không tính, chứ chuyện yêu đương thì cậu khỏi cần làm bộ với tớ.” Tôn Ngọc Hà tay đút trong tút áo, đầu nghiêng qua một bên, bộ dạng muốn ăn đòn. “Tớ đã yêu đương mười năm rồi, mười năm đấy. Không bốc phét, anh đây chỉ cần tuỳ tiện nói ra chút kinh nghiệm là đủ để bồi dưỡng một thế hệ tình thánh, cậu còn cãi với tớ làm gì?”

Hứa Huy: “…….”

Ngừng một hồi, ngập ngừng lấy di động ra, Hứa Huy chuyển số của Bạch Lộ qua.

“Cậu đừng có nói lung tung.” Hứa Huy nói nhỏ.

“Tớ sẽ ghi nhớ, nhiều nhất cũng chỉ giúp cậu hỏi thăm tình hình.” Tôn Ngọc Hà chuyển số điện thoại vào di động mình, nhìn Hứa Huy một cái, nói: “Cậu đánh chết cũng ráng giữ thể diện, bao nhiêu lời toàn nói không ra khỏi miệng.”

Hứa Huy cúi đầu, khẽ nói câu cám ơn.

Tôn Ngọc Hà đặt một nắm tay lên vai cậu, “Coi như tạm ổn rồi nhé.”

Người đi hết sạch, đã mười hai giờ đêm.

Hứa Huy vào lại trong nhà, phòng khách một bãi chiến trường, cậu cũng không muốn dọn, về phòng ngủ, đổ ập xuống giường.

Cầm lấy di động nhìn, không có tin tức nào cả.

Thuận tay vứt một cái, lật mình lăn ra ngủ.

*

Bạch Lộ đang làm một cuốn bài tập toán trong ký túc xá.

Cuốn đề thi ác độc “Năm Năm Thi Cao Đẳng Ba Năm Mô Phỏng”(1), dày như cục gạch đã đả thương từng lớp lớp thanh thiếu niên.

(1) Sách tham khảo tập hợp đề thi đại học toàn quốc của năm năm vừa qua, cùng với mô phỏng theo đề thi học sinh giỏi của các tỉnh trong ba năm vừa qua.

Cuộc thảo luận có đầu mà không có đuôi hôm ấy với Ngô Hãn Văn đã khiến cho Bạch Lộ quan tâm ít nhiều.

Mang sách luyện thi về, Bạch Lộ lật xem trong ngoài rất nhiều lần, sau đó mấy đêm nay đêm nào cũng làm theo bài trong phần Toán.

Di động để nằm một bên lại rung lên một tiếng.

Bạch Lộ để kệ.

Tối nay di động đã rung rất nhiều lần, đều là tin nhắn từ Hứa Huy, lúc mới bắt đầu, Bạch Lộ còn trả lời cậu vài câu, sau đó sau khi nói rõ mình tối nay bận, Hứa Huy vẫn như cũ không buông không tha, cô chỉ coi như không thấy.

Lại rung thêm lần nữa, Bạch Lộ lơ đễnh liếc mắt, phát hiện là một số lạ.

Cầm di động lên, ấn mở tin nhắn đầu tiên.

Một cái đầu bự tổ chảng nhảy ra, Bạch Lộ giật bắn mình.

Đó là một tin nhắn kèm hình, Tôn Ngọc Hà đang đi trên đường tự chụp.

Ở phía dưới có kèm theo một dòng chữ.

“Bớ em gái! Tan ca chưa?!”

Giữa đêm hôm khuya khoắt, quả thực khá buồn cười, Bạch Lộ vui vẻ trả lời.

“Vẫn chưa.”

“Muộn như vậy rồi mà còn chưa tan ca.”

“Việc hơi nhiều.”

“Trả lời tin nhắn của Hứa Huy chưa?”

“Trước đó có trả lời, sau đó bận việc chưa trả lời.”

“Hắn đeo như đỉa đúng không.”

Tay của Bạch Lộ đặt trên bàn phím, không biết nên bấm cái gì.

Đợi một hồi, Tôn Ngọc Hà lại gửi tới một tin nhắn dài.

“Em gái, cậu đừng trách hắn, trước đây tớ đã từng nói với cậu, cái tên Hứa Huy này trông thì nghênh ngang, thật ra đặc biệt thiếu cảm giác an toàn. Tớ quen hắn đã rất lâu rồi, cậu biết hắn rất hay mời khách đi ăn, hơn nữa còn ăn đến rất khuya, thật ra không phải hắn thích ăn chơi, mà là có những lúc chỉ có một mình, trong lòng hắn sẽ hoảng loạn.”

“Tính tình hắn hơi thối, đó là vì hoàn cảnh đặc biệt của gia đình hắn. Trước đây hắn không giống vậy, hiện giờ không tiện nói hết với cậu, sau này có cơ hội sẽ kể cậu nghe. Thật ra nếu nói thật, tớ cảm thấy hắn rất để ý đến cậu, ngày thường khi nào cậu rảnh, cậu nên tìm hắn nhiều nhiều một chút, hắn rất dễ dỗ.”

“Cậu coi như làm việc bố thí, giúp đám bạn bè bọn tớ chăm sóc hắn một chút.”

“Được không?”

Được không?

Bạch Lộ đọc xong tin nhắn, nhẹ nhàng khép di động lại, đặt qua một bên.

Ánh mắt lại quay về với sách luyện thi, cầm bút giải đề.

Cô ép mình tập trung toàn bộ sự chú ý vào bài tập, không chút lơ đễnh chểnh mảng nào.

Một bài toán chứng minh dùng hết nguyên cả hai trang giấy nháp.

Lật tới lật lui dùng đủ thứ cách cũng không giải được, sau cùng chỉ đành lật tìm đáp số.

Rồi ngạc nhiên phát hiện thật ra bài toán trông phức tạp thế mà lại đơn giản đến gần như không tưởng tượng nổi.

Một đường kẻ phụ được vẽ ra, từ trên xuống dưới, xuyên qua trung điểm.

Hai cái công thức, bài toán được giải quyết dễ dàng.

Bạch Lộ nhìn cuốn sách luyện thi, cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Nhìn một hồi lâu sau, đường kẻ phụ dường như bắt đầu biến hoá.

Tựa như biến thành một sợi dây thép mỏng manh, yếu đuối khôn tả.

Chốc sau lại biến thành một thanh kiếm nhọn, cắm vào trong tim.