Chương 12
Bạch Lộ hỏi không ra rốt cuộc Hứa Huy có khóc hay không.Cô cũng không cần hỏi, giữa đêm hè thế này, không có gì khiến ta mẫn cảm hơn là tiếng khóc.
Hứa Huy lảm nhảm một mình trong điện thoại rất lâu, sau đó từ từ lấy lại được bình tĩnh, hơi thở ổn định, đều đều từng hơi một.
“Ngủ rồi sao?” Bạch Lộ hỏi.
Đương nhiên cậu không trả lời.
“Hứa Huy, cậu buồn ngủ rồi sao?” Bạch Lộ liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đã mười hai giờ khuya.
“Tốn tiền điện thoại.” Bạch Lộ nói, tiện tay ngắt cuộc gọi.
Đi ngủ lúc mười hai giờ khuya, đối với một học sinh cấp 3 mà nói, tập mãi đã thành thói quen, sáng sớm Chủ Nhật, Bạch Lộ sáu giờ rưỡi đã thức dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt, tinh thần sảng khoái đến lớp.
Ngô Hãn Văn hôm nay đến sớm hơn Bạch Lộ, chỉ là không phải đang học bài, mà là đang cầm một hộp sữa uống. “Đầu tóc còn chưa khô mà đã ra khỏi nhà, vết thương mọc da non đã vội quên đau nhỉ.”
Bạch Lộ ngồi xuống, lấy sách ra, Ngô Hãn Văn lại nói: “Chiều nay về nhà?”
“Ừ.” Cô nhìn Ngô Hãn Văn, “Hiện giờ có rảnh không?”
Ngô Hãn Văn quay qua, đặt hộp sữa xuống trước mặt, nói với Bạch Lộ: “Cậu hỏi nó í.”
Bạch Lộ quay đi, Ngô Hãn Văn vội vàng nói, “Được rồi được rồi, giỡn chút thôi, rảnh mà.”
Bạch Lộ rút ra một cuốn đề luyện thi, mở đến một trang đưa cho Ngô Hãn Văn xem.
“Bài này làm thế nào?”
“Chậc chậc.” Ngô Hãn Văn vừa kéo đề tới, vừa nói, “Thầy Bao bảo sao nhỉ, lúc hỏi câu hỏi, thái độ nhất định phải tốt, không thôi đầu óc của người giải đề sẽ không linh.”
Bạch Lộ hai tay chắp lên nhau đặt trên bàn, người hơi xoay nghiêng, mặt nhìn cuốn đề luyện thi, trông nhỏ nhắn như vầy vừa ngoan dịu vừa yên tĩnh.
Ngô Hãn Văn đang giỡn nửa chừng, trông thấy bộ dạng này của Bạch Lộ, bỗng hiền hẳn đi, đẩy đẩy gọng kính, nhìn vào cuốn đề luyện thi.
“À, dùng công thức này làm không ra?” Ngô Hãn Văn đổi qua vai trò Trùm Học Tập, cầm bút hí hoáy viết xuống cuốn tập, không lâu sau những bước giải chủ yếu đã được lần lượt viết hết ra. Bạch Lộ nhìn cuốn tập đề thi, Ngô Hãn Văn nhìn cô.
Vẻ mặt của cô chăm chú, ánh ban mai ngoài cửa sổ chiếu lên tóc cô, trông như được phủ một lớp kim quang.
Ngô Hãn Văn xoa xoa sau gáy, ho khan hai tiếng, lại nói: “Thật ra những bài tính tổng dãy số mở rộng hoặc thu hẹp với một hằng số náo đó có cách giải đơn giản hơn, nhưng không áp dụng cho toàn bộ được.”
Bạch Lộ quay qua nhìn, Ngô Hãn Văn dời ánh mắt. “Ừm……Mình viết công thức xuống cho cậu nhé.” Ngô Hãn Văn viết mấy cái công thức xuống, nói thêm, “Cái công thức này trước mắt dùng để áp dụng cho những bài không có hàm căn, những bài có hàm căn sẽ mất công hơn.”
Bạch Lộ cầm lấy bút, tự mình hí hoáy tính toán trên giấy nháp, một chốc sau ngước mắt lên, ánh mắt lấp lánh. “Thiệt tình, lợi hại quá đi.”
Cổ của Ngô Hãn Văn cứ thế không chút phòng bị mà nóng ran lên.
“Cái……cái cái……cái này gọi là bất đẳng thức vi phân, có rất nhiều cách thêm bớt để chứng minh bất đẳng thức, ví dụ như phân tích công thức chung, dùng phương pháp thêm hoặc bớt hạng tử, dùng tổng quy nạp, dùng tích phân, thêm bớt tiếp tuyến, dùng bất đẳng thức phụ……” Một tên mập lướt ngang qua, Lý Tư Nghị rũ mắt liếc Ngô Hãn Văn, đi tới hàng ghế phía sau, thở dài bóng gió.
Ngô Hãn Văn nghe được, cắn răng ngậm chặt miệng.
Bạch Lộ nghe nhưng không hiểu rõ cậu ta nói nhiều như vậy rốt cuộc là những gì, mọi chú ý của cô đều tập trung ở cái công thức vừa đem lại kết quả.
Học sinh lục đυ.c theo nhau tới trường, tiết tự học ngắn ngủi của ngày Chủ Nhật bắt đầu.
Bạch Lộ xem lại bài làm đêm hôm qua thêm một lần nữa, quay đầu nhìn Ngô Hãn Văn, thật lòng thật dạ nói: “Cảm ơn.”
Lý Tư Nghị ở phía sau haizz một tiếng, “Cảm ơn cái gì, ai chả biết lớp phó của chúng ta——“
Ngô Hãn Văn ngoái đầu trừng một mắt, Lý Tư Nghị bâng quơ nói tiếp: “Ai chả biết lớp phó của chúng ta công bằng không thiên vị, rất thích giúp đỡ bạn học.”
Bạch Lộ hỏ: “Khi nào thì cậu thi?”
Ngô Hãn Văn: “Sau khi lớp 10 và 11 khai giảng, mùng bảy tháng Chín.”
Bạch Lộ im lặng một chút, “Mùng bảy tháng Chín?”
“Rất nhanh sắp tới rồi.”
Bạch Lộ nhìn cuốn lịch treo trên trường, khẽ nói, “Đúng vậy, rất nhanh thôi.”
Buổi chiều tan học, Bạch Lộ đeo cặp về nhà. Nhà của cô cách trường rất xa, phải đi hai chuyến xe buýt, mất gần hai tiếng đồng hồ mới tới.
Bạch Lộ sống trong một tiểu khu bình dân, nhà đại khái là cách đây mười năm đơn vị của công ty của cha Bạch Lộ cấp, đến nay đã rất cũ. Tuy nhiên mẹ của Bạch Lộ rất chịu khó, phòng ốc được giữ gìn rất tốt, mái nhà ấm áp ngọt ngào.
Lúc về tới nơi, cơm nước đã được chuẩn bị sẵn sàng, cha mẹ Bạch Lộ đều ở nhà chờ cô.
“Đói không, ăn trước đã.” Mẹ kéo cô đến trước bàn ăn, cha cô cũng ngồi xuống.
“Ở trường có xảy ra chuyện gì không? Học hành sao rồi?”
Bạch Lộ lắc đầu, “Không có gì, học hành vẫn vậy.”
“Có cần cha mẹ giúp gì không?”
“Dạ không cần.”
“Còn đủ tiền tiêu không?”
“Dạ đủ.”
Mẹ Bạch Lộ nhìn bộ dạng cô yên tĩnh ngồi đó ăn cơm, ánh mắt giao nhau với cha Bạch Lộ một cái, trong mắt của hai ông bà không hẹn mà đồng thời thoáng có chút không biết phải làm sao.
Bạch Lộ rất ngoan, nhưng từ bé đã rất hướng nội, tính cách này xuôi theo năm tháng lớn dần lên mà càng ngày càng rõ rệt.
Cô không thường chuyện trò với cha mẹ, nhưng cũng không nổi loạn, cấp 1, cấp 2, cấp 3…… cho đến nay sắp thi lên đại học tới nơi, những bước đi của cô không nhanh không chậm, hết thảy đều cứ thế mà tiến.
Nhưng làm cha mẹ dù sao cũng hiểu con cái, họ đều mơ hồ cảm nhận được đứa trẻ nhà mình không phải thuộc loại mọt sách chỉ cắm đầu học, nhưng lúc vào cấp hai quan sát đi quan sát lại, cũng không phát hiện ra dấu vết gì khác người. Sau đó Bạch Lộ thi lên cấp 3 đậu trúng ngay trường trung học giỏi nhất toàn tỉnh, người làm cha mẹ cũng thôi không săm soi nữa.
Ăn cơm xong, cha của Bạch Lộ lấy cho cô ba trăm tệ.
Bạch Lộ nói “Không dùng nhiều đến vậy.” Bình thường chỉ cho hai trăm, mỗi tuần một trăm tệ để tiêu vặt.
“Cứ lấy đi, hiện giờ cuộc sống học hành quá nhọc sức, ngày thường con mua chút thức ăn ngon bồi bổ cho mình.”
Bạch Lộ nhận lấy tiền cất, “Vâng.”
Bạch Lộ vào bếp, giúp mẹ cô rửa chén, trong khoảng thời gian đó mẹ cô mấy lần muốn tâm tình một chút để mẹ con gần gũi nhau hơn, nhưng nói cứ nói qua nói lại thì đề tài cứ vô duyên vô cớ đứt đoạn.
Thu dọn xong trong bếp, Bạch Lộ theo mẹ ra phòng khách, trên đường ra mẹ cô không khỏi nói một câu.
“Lộ Lộ, có đôi khi mẹ thật không biết con đang nghĩ gì.”
Lời bà nói rất khẽ, cũng không biết Bạch Lộ có nghe thấy hay không, hai người vào phòng khách cùng uống nước, ăn trái cây, nghỉ ngơi chung với cha Bạch Lộ.
Lúc ngồi cùng coi TV chung với cha, di động của Bạch Lộ rung lên một trận. Ngày cuối tuần, di động của cô để trong túi quần, sau khi rung lên, Bạch Lộ đứng dậy, khẽ nói: “Con đi nhà vệ sinh.”
Đi vòng qua cha mẹ, Bạch Lộ vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Trên màn hình có hai chữ “Nhẫn Đông,” Hứa Huy gửi đến một tin nhắn.
“Đêm qua tôi đã nói những gì.”
Bạch Lộ nhìn câu này, trả lời một câu.
“Cậu mới ngủ dậy.”
Câu cô dùng là khẳng định.
Tin từ Hứa Huy rất nhanh truyền lại.
“Ừ.”
Bạch Lộ không vội gõ chữ, đợi một chặp, Hứa Huy lại gửi một tin nhắn.
“Tối có rảnh không.”
Bạch Lộ: “Làm gì?”
Hứa Huy: “Ăn cơm.”
Chưa kịp đợi Bạch Lộ trả lời, Hứa Huy lại gửi một tin nhắn.
“Tôi mời.”
Bạch Lộ liếc nhìn giờ, thường là cuối tuần cô sẽ ở nhà đợi đến tám giờ, về đến trường vừa vặn giờ ký túc xá đóng cửa.
Hiện giờ còn chưa đến sáu giờ.
Bạch Lộ nghĩ một chút, trả lời cậu một chữ.
“Được.”
Một phút sau điện thoại gọi tới, Bạch Lộ bắt máy, giọng thì thào. “Hứa Huy?”
Hứa Huy còn hơi say, uể oải chậm chạp.
“Mấy giờ tới?”
“Cậu ăn cơm mấy giờ?”
“Bây giờ.”
“……Bây giờ không được, nhà mình còn có việc chưa làm xong.”
Tiếng của Hứa Huy khàn khàn trầm thấp, “Nhà em đâu ra nhiều việc như vậy.”
“……”
“Quên đi, tám giờ, đem hai bình nước qua.” Cậu lẩm bẩm, “Trong nhà hết nước rồi……” Bạch Lộ cảm thấy như cậu vẫn còn chuếnh choáng, nói đã đời rồi rồi cúp luôn điện thoại.
Bạch Lộ quay lại phòng khách, nói với cha mẹ là có bạn tìm, muốn về sớm.
“Bạn ở đâu?”
“Dạ ở trường.”
Cha mẹ của Bạch Lộ xưa giờ chưa từng nghi ngờ Bạch Lộ, họ đều biết Bạch Lộ rất ít có bạn bè, từ sau khi Tương Như rời đi, đã rất lâu cô không nhắc đến bạn nào lúc ở nhà, hôm nay nghe nhắc đến một người, cha mẹ cô không hỏi kỹ, trực tiếp tỏ ý ủng hộ.
“Đi chơi với bạn vui vẻ.” Mẹ cô nói. Bạch Lộ đeo cặp lên vai, có ý nghĩ riêng.
“Sẽ rất vui vẻ ạ.”
Lúc chạy tới nhà Hứa Huy vừa đúng tám giờ tối, Bạch Lộ mua hai bình nước khoáng trên đường đi. Vừa mở cửa, Bạch Lộ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xộc thẳng vào mũi, còn chưa bước chân vào, người đã không khỏi lui ra sau nửa bước theo phản xạ.
“Vào đây.” Trong mắt Hứa Huy là tơ máu, đầu tóc bù xù, trông bộ dạng như hoàn toàn không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Bạch Lộ vào nhà, nhìn thấy hai chiếc túi lớn trên bàn trà.
“Cậu kêu thức ăn tới sao.”
“Ừ.” Hứa Huy ngáp mấy cái, “Gọi đại, em xem coi có muốn ăn không, không muốn thì gọi món khác.”
Bạch Lộ đặt nước xuống, yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, khẽ bảo: “Mình ăn gì cũng được.”
Hứa Huy xoa xoa mặt, “Nhìn cũng không nhìn mà đã ăn gì cũng được.”
Cậu tiện tay mở túi ra, bên trong là một chiếc thuyền rồng sashimi sang trọng.
Cá rạn, ốc xà cừ, tôm ngọt, sò điệp, bạch tuộc tươi….. Sashimi được xắt đều đặn, bày biện công phu, trên thuyền rồng có một lớp đá bào, quanh mặt thuyền còn được trang trí bằng hoa và lá trúc.
Bạch Lộ liếc nhanh nhãn hiệu trên bao gói, nhận ra đó là một tiệm ăn Nhật cao cấp đối diện với Lục Trung.
Trong chiếc bao kế bên còn có nhiều món sushi đặc sắc, món nhắm, và món tráng miệng, sắc thái tươi mới, hương toả bốn phương.
Hứa Huy đốt điếu thuốc, “Ăn đi chứ.”
Bạch Lộ mím mím môi, nói thật ra, cô còn chưa bao giờ ăn qua thức ăn Nhật cao cấp kiểu vầy.
Hứa Huy thấy cô bất động, nói: “Ngại?”
Hứa Huy nhìn Bạch Lộ đang ngồi trơ trơ một bên, trên khuôn mặt mệt mỏi hiếm hoi có được chút ý cười. “À, ngại thật rồi.” Cậu hoạt động gân cốt một chút, do không được nghỉ ngơi đàng hoàng, khớp xương kêu răng rắc. “Chưa từng thấy em ngốc như thế này……”
Hứa Huy cắn điếu thuốc, mở hết những hộp thức ăn đặt mua ra, đổ gia vị vào trong đĩa, đũa cũng tách sẵn, cầm đưa tới trước mặt Bạch Lộ. Bạch Lộ không cầm.
Hứa Huy quay đầu qua nhìn cô, “Còn chờ hầu hạ kiểu gì nữa? Cô chủ Bạch?”
Tai của Bạch Lộ hơi đỏ lên.
Hứa Huy nhét đũa vào trong tay Bạch Lộ, bản thân mình rít thuốc.
Bạch Lộ: “Cậu không ăn sao?”
“Tí nữa ăn.”
Bạch Lộ buông đũa, khẽ nói, “Vậy mình cũng đợi tí nữa ăn.”
Hứa Huy đảo con ngươi nhìn Bạch Lộ đăm chiêu. Sự uể oải khiến cậu trông yên tĩnh một cách lạ thường.
Thuyền rồng sashimi phả ra hơi lạnh, Hứa Huy nhìn mãi nhìn mãi, từ từ ghé người tới gần. Cậu vươn tay, muốn tháo kính của Bạch Lộ xuống, Bạch Lộ vẫn ngăn cậu lại y như cũ.
Lần này Bạch Lộ nắm lấy cổ tay của cậu. Khớp xương của cậu rất gọn, da thịt trẻ trung mang vài phần tinh tế rất riêng của con trai.
Hứa Huy thì thầm: “Gỡ xuống một chút cũng không được?”
Bạch Lộ lắc đầu.
Giọng điệu của Hứa Huy bình tĩnh, không mang tình cảm. “Không phải là em thích tôi sao.”
Bạch Lộ vẫn lắc đầu.
Hứa Huy cười lạnh một tiếng, “Bộ dạng em tầm thường, lòng dạ thì tinh vi, làm lung tung đủ trò khiến cho người ta không ghét được, nhưng mà cũng sắp đủ rồi, nhiều hơn nữa sẽ không khiến người ta ưa được.”
Bạch Lộ lẳng lặng nhìn cậu, bóng đêm lại đem đến sức mạnh cho phái nữ.
Nét mặt của Hứa Huy không thay đổi, “Còn không thừa nhận? Làm nhiều trò như vậy không phải là thích tôi, em coi tôi là kẻ ngốc?”
Lúc này, Bạch Lộ chợt mở miệng, giọng nói bình thản nhẹ nhàng.
“Đúng vậy.” Hứa Huy lặng im, Bạch Lộ nhìn cậu, nói rất nghiêm túc:
“Chính là mình coi cậu như kẻ ngốc.”