Trò Chơi Giáng Lâm: Kiều Sở Sống Lại Tung Hoành Tận Thế

Chương 15

Chỉ huy vẫn giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã khó coi: "Đừng hoảng loạn, thợ săn tiếp tục kéo quái, hai mục sư còn lại tập trung hồi máu cho anh ta, những người khác ưu tiên dồn sát thương vào kẻ địch đang đánh lén phía sau!"

Sau đó, anh ta quay sang mục sư đã ngã gục trên đất: "Anh đi hồi sinh, tiện thể gọi tất cả anh em còn đang online tới đây cho tôi, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu!"

Kiều Sở chậc lưỡi, hiểu ngay ý đồ của chỉ huy.

Bởi vì không còn tank, anh ta định giải quyết kẻ cướp quái này trước, sau đó dùng lợi thế số đông để tiêu diệt BOSS!

Đến lúc đó, dù là ai gϊếŧ quái, cũng không để người ngoài hưởng lợi được.

Phải công nhận, phản ứng của chỉ huy này khá nhanh nhạy.

Ngay giây tiếp theo, mục sư hóa thành luồng sáng trắng biến mất.

Còn những người chơi khác thì không chút nương tay, tấn công thẳng vào chàng trai tóc vàng kia!

"Chuyện… chuyện gì thế này?" Một người chơi trợn to hai mắt, không thể tin nổi.

Người chơi này di chuyển linh hoạt, tránh được không ít kỹ năng đã đành, nhưng khi cậu ta giơ tay lên, trên người hiện lên ánh sáng trắng thánh khiết, lại còn có thể tự hồi máu?

Chết tiệt, dưới cấp 5 không phải mỗi người chơi chỉ được một kỹ năng thôi sao?

Thế này thì đánh kiểu gì!

Song nghề nghiệp.

Trong Tận Thế Lạc Lối cũng có song nghề nghiệp sao? Cậu ta lấy được từ đâu vậy?

Đây chính là suy nghĩ của tất cả những người chơi ở đây, ngoại trừ Kiều Sở.

Kiều Sở khoác áo choàng, có chút ngạc nhiên nhìn người sở hữu nghề ẩn Độc Sư - Phong Nguyệt.

Hơn nữa, Phong Nguyệt này lại chính là cậu thiếu niên đẹp trai mà cô từng gặp cách đây không lâu, Nhất Khê Phong Nguyệt?!

Đời trước, cậu rất nổi tiếng, dù danh tiếng đó không hẳn là tốt, nhưng không hiểu sao, chỉ ba tháng sau khi game mở cửa, cậu lại đột ngột biến mất, khiến không ít người chơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bởi vì đời trước Kiều Sở không tham gia đợt thử nghiệm nội bộ, nên cấp độ bị bỏ lại rất xa, cô hầu như không có cơ hội tiếp xúc với những cao thủ như cậu. Kiều Sở chỉ có thể thấy tên cậu trên các bảng xếp hạng hoặc những thông báo truy sát trên kênh thế giới.

Chàng trai không buồn đôi co với họ, dáng người cao ráo di chuyển như đang tản bộ dưới ánh trăng, rõ ràng là tốc độ di chuyển của mục sư rất chậm, nhưng kỹ năng của bọn họ lại hầu như không trúng được cậu. Ngược lại, hai người chơi thuộc nhóm sát thương chính của bọn họ bị cậu tiêu diệt một cách dễ dàng.

Dù sao thì kỹ năng này ở giai đoạn đầu đúng là quá bá đạo, trong khi mục sư của phe họ lại phải dồn toàn lực để hồi máu cho thợ săn đang chật vật kéo quái.

【Thông báo nội bộ (Chỉ huy): Người của chúng ta chắc phải hơn mười phút nữa mới đến được, không kịp rồi! Nghe tôi nói, giả vờ không chống lại được, giữ lại kỹ năng, đợi tôi ra hiệu thì tất cả cùng tấn công!】

Chỉ huy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Tôi khuyên cậu nên rời đi ngay đi, công hội Lôi Hỏa chúng tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Chàng trai hơi ngẩng đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Công hội Lôi Hỏa gì cơ? Chưa từng nghe qua.”

Giọng nói này, rõ ràng chính là của cậu nhóc yếu đuối, đáng thương đã gặp hồi chiều mà!

Khóe miệng Kiều Sở khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện lên sự hứng thú.

Chỉ là ánh mắt cậu lúc này lại sâu thẳm, gương mặt tinh tế của một tinh linh hoàn toàn không còn chút yếu đuối nào.

“Đừng tưởng tôi không biết các người đang định làm gì, muốn tập trung tấn công tôi à?”

Đôi mắt hơi rũ xuống của câu khẽ cong lên, toát ra vẻ ngây thơ vô tội: “Ồ, vậy thì có lẽ các người sẽ mất luôn cơ hội hạ gục BOSS đầu tiên, danh tiếng, trang bị, vàng, thậm chí cả tiền mua thuốc cũng chẳng còn đâu nhỉ?”

“Hay là chúng ta thỏa hiệp, đưa tôi ba món trang bị, tôi lập tức rời đi.”

Chỉ huy tức đến run người, sao lại có kẻ mặt dày đến vậy, còn dám đòi tiền chuộc?!

Cứ như thể cậu ta đang giúp bọn họ kiếm được lợi nhuận vậy!

Kiều Sở âm thầm gật đầu, khóe môi cong lên, cậu nhóc này có ba phần giống cô phết.

“Mơ đi, cậu đừng có hòng!”

Phong Nguyệt nhướng mày, chỉ huy này năng lực không tệ, nhưng đúng là một kẻ cứng đầu, không chịu thương lượng giá cả với cậu, cứ thế từ chối dứt khoát…

Một vài người chơi định khuyên can, nhưng chỉ huy lạnh lùng nói: “Tập trung tấn công!”

Nghe vậy, mọi người theo thói quen nghe lệnh chỉ huy, đồng loạt tung kỹ năng về phía Tùng Khê.

Ngay giây tiếp theo.

"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên, ánh lửa từ bụi cỏ phía sau bùng lên mãnh liệt!

Người chơi có sát thương cao nhất - pháp sư hệ hỏa, chưa kịp kêu lên đã gục xuống đất.

Bị hạ gục ngay lập tức?

Chỉ huy giật mình: “Ai?!”

Pháp sư bị hạ cũng đầy nghi hoặc, hoảng hốt nói: 【Chỉ huy, có lẽ chúng ta gặp cao thủ rồi, là ẩn danh!】

“Ẩn danh?”