Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 24: Là gạo nếp sao

Lần này nó lại đi tiểu vào người ta, người nọ bị tiểu vào vốn có chút nóng tính, vừa thấy giày mình bị làm ướt, xung quanh lại không có người khác, nên trực tiếp xách gạo nếp đi.

Không trùng hợp chính là, nơi này là góc chết của camera.

Sau đó người này dùng túi rác đựng gạo nếp, mang đi ném dưới vòm cầu.



Đương nhiên chuyện này không phải là Ngu Phán Phán nói, mà là Tống Từ An hỏi, Ngu Phán Phán trả lời, sau đó chậm rãi phán đoán ra.

Tống Từ An nhìn vẻ mặt cô đơn của cô gái nhỏ, có chút nghi ngờ nói: “Chuyện này là sao vậy?”

Trần Băng Băng cũng rất muốn biết là vì sao, cũng nhìn qua.

Ngu Phán Phán thản nhiên nói: “Trả thù.”

???

Mọi người ở đây bao gồm Trần Băng Băng chủ nhân của gạo nếp.

Tống Từ An nghĩ một lát, tiếp tục dò hỏi: “Cô là nói gạo nếp vì bị trả thù, cho nên mới bị ném dưới vòm cầu sao?”

Ngu Phán Phán hơi gật đầu.

Tống Từ An lại hỏi: “Vì sao? Người nọ là muốn trả thù Trần tiểu thư ư?”

Ngu Phán Phán lắc đầu.

Trần Băng Băng vốn là khi nghe được vì trả thù, trong đầu cô ấy cũng nghĩ tới người nào sẽ trả thù cô ấy?

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, cô ấy không nghĩ ra được gì.

Nhưng cho dù không nghĩ ra được gì, đối tượng suy đoán của cô ấy cũng chỉ là đám người trong tiểu khu.

Dù sao thân là chủ nhân của gạo nếp, cô biết không ít chuyện tốt gạo nếp làm, cô ấy còn vì chuyện đó mà lau không ít mông.

Làm chủ nhân làm tới mức nào cũng là không có mấy người, người khác nuôi dưỡng sủng vật là làm cha, cô ấy nuôi sủng vật là làm cháu trai.

Tâm lực của Trần Băng Băng lao lực quá độ, nhưng mà cô ấy không có biện pháp, nuôi sủng vật thì phải có trách nhiệm với sủng vật.

Cho nên cô ấy đã nghĩ cách tránh đi, nhưng vẫn có sơ suất.

Vốn cho rằng chính là những người đó, nhưng thật sự không ngờ đại sư lắc đầu.

Tống Từ An như hiểu rõ gì đó, hiểu được ý của Ngu Phán Phán: “Là gạo nếp sao?”

Cái đầu trọc lại hơi gật.

“Vì sao?” Không chỉ là Tống Từ An mọi người vây xem cũng có chút tò mò.

Tất cả mọi người dựng tai nghe, con chó này làm sao vậy?

Sao lại bị người ta trả thù?

Đã tìm được gạo nếp nên lúc này Trần Băng Băng không sốt ruột lắm, nhưng mà nghe thấy thế vẻ mặt cô ấy hơi ngượng ngùng.

Người khác không biết đức hạnh của con chó thối tha của cô ấy, nhưng cô ấy biết rất rõ, lúc này trên mặt cô ấy tràn ngập xấu hổ.

“Tiểu bậy.”

Tống Từ An và cô tâm ý tương thông, trực tiếp mơ mộng ra được đoạn sau.

“Cho nên là gạo nếp tiểu vào người ta, sau đó người ta thẹn quá hóa giận, bắt nó đi ném tới trong vòm cầu sao?”

Ngu Phán Phán gật đầu.

Mọi người ăn dưa xong đều lộ ra biểu cảm như táo bón.

Con chó này…

Vẫn có chút thiếu ăn đòn.

Trần Băng Băng bị mọi người nhìn chằm chằm da đầu run lên, không nhịn được giải thích:

“Tôi cũng không biết vì sao nó lại như vậy.”

“Nhân quả.” Ngu Phán Phán ở bên cạnh lại mở miệng.

Mọi người tò mò nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

Nhưng mà từ đầu tới cuối Ngu Phán Phán đều không có ý giải thích.