Bạch Nguyệt Quang Đạp Quan Tài Chui Ra

Chương 8

Trong những người từng cùng nàng phóng túng cưỡi ngựa, chỉ đường chốn hồng trần, không biết bao nhiêu người đã tham gia liên thủ với ma tu của Di Thiên Cảnh, nhổ đi kiếm cốt của nàng, rút sạch linh lực, rồi phong ấn nàng trong quan tài.

Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã sáu mươi năm.

...

“Ninh đạo hữu, ta tìm thấy những thứ này trên người kẻ đó.”

Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ trôi dạt của Thịnh Ngưng Ngọc.

Nàng nhìn về phía thanh niên trước mặt với dung mạo thanh tú. Y đang khẽ mỉm cười nhìn nàng, khuôn mặt chân thành và ngoan ngoãn, dường như hoàn toàn không nhận ra nàng vừa thất thần.

Thịnh Ngưng Ngọc bình thản nhận lấy.

Thói quen hay mơ màng này là do nàng mang ra từ quan tài.

Phải sửa thôi.

Nàng cúi đầu, cẩn thận xem xét thứ trong tay, lông mày khẽ nhướng lên.

Một túi linh thạch hạ phẩm và một bình đan dược.

Còn những thứ như bội kiếm, để tránh bị truy tìm, Thịnh Ngưng Ngọc đã tiện tay ném đi và không mang theo.

Nàng cầm lấy túi linh thạch, nhưng lại nhét bình đan dược trả lại cho thanh niên, rồi tiện tay nhặt một cành cây, xoay xoay trong tay trái, buột miệng bịa đặt: “Ta tư chất kém cỏi, vẫn chưa dẫn khí nhập thể, đan dược này ta không dùng được, ngươi cứ giữ đi.”

Tạ Thiên Kính nghiêng đầu, thực sự ngoan ngoãn nhận lại bình đan dược.

Thịnh Ngưng Ngọc: “…”

Thịnh Ngưng Ngọc: “Ngươi thử mở ra xem, trong đan dược này có loại nào giúp trị thương của ngươi không.”

Tạ Thiên Kính khẽ mỉm cười, bước tới phía sau bên phải của Thịnh Ngưng Ngọc và nói: “Đa tạ đạo hữu quan tâm, nhưng vết thương của ta không sao, rất nhanh sẽ hồi phục.”

Quá gần rồi.

Bàn tay phải giấu trong ống tay áo của Thịnh Ngưng Ngọc run lên như co giật. Trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng dưới lớp áo, lòng bàn tay đã bị nàng mạnh tay véo đau.

Gần thêm chút nữa, nàng mới nhận ra thanh niên này cao lớn đến không ngờ. Với chiều cao một mét bảy, nàng đã thuộc dạng cao trong số các nữ tử, vậy mà người này lại cao hơn nàng rất nhiều.

Tay phải càng run dữ dội hơn.

Cái tật nghi thần nghi quỷ này, xem ra gần đây khó mà sửa được.

Thịnh Ngưng Ngọc lặng lẽ xoay người, sau đó bảo Tạ Thiên Kính đi sang bên trái mình. Nàng nhìn về phía vết máu khô trên người y, cùng với dấu máu nơi cổ và cổ tay.

“Rất nhanh sao?”

“Ừm.” Tạ Thiên Kính gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Máu thịt của ta có chút đặc thù, dù bị thương, nếu không quá nghiêm trọng thì thường chỉ trong nửa ngày là hồi phục.”

Thịnh Ngưng Ngọc: “…”