Dụ Đồng

Chương 50

Chương 50
“Ti Hàn Nguyệt! Cho dù phải dùng thủ đoạn gì đi nữa, ta nhất định phải có được ngươi!” Người thanh niên xé nát mảnh giấy trong tay, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến bỗng trở nên dữ tợn vô cùng.



“A… ưm…” Âm thanh quyến rũ quyện đầy hương tình khẽ vang lên.

“Nguyệt nhi…” Giọng nam nhân trầm thấp khàn đυ.c khẽ gọi. “Thoải mái không…” Thân thể không ngừng di chuyển lên xuống.

“Có…” Vươn tay vòng quanh cổ nam nhân đang nằm trên người mình, dung nhan tuyệt thế lúc này đã hơi ửng hồng. Nửa nằm nửa tựa vào thành giường, thân thể nhỏ bé thỉnh thoảng lại run lên, càng tôn thêm vẻ quyến rũ trên nước da trắng nõn, mềm mại.

“Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên thống khổ kêu lên. Trong tay hắn, du͙© vọиɠ nóng rực đang gào thét đòi được giải thoát. Dùng tay bao trùm lấy hai căn du͙© vọиɠ khác nhau cả về độ lớn lẫn màu sắc, động tác của Ti Ngự Thiên dần trở nên nhanh hơn.

“A…” Hàn Nguyệt thả mình theo dòng cảm xúc, khẽ rên lên một tiếng. Nó không hề biết rằng, từng âm thanh từ miệng nó phát ra, truyền đến tai nam nhân đang nằm trên mình nó đã biến thành chất thôi tình mãnh liệt nhất.

Chất lỏng trào ra từ đỉnh du͙© vọиɠ của hai người khiến Ti Ngự Thiên có thể chuyển động dễ dàng hơn, cũng khiến kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng dâng cao hơn.

“Hô… hô… A… Nguyệt nhi… Đừng rời xa phụ hoàng… Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên càng ra sức ma sát tạo vật tinh sảo trắng hồng đang nằm gọn trong tay hắn. Hắn không thể kiềm hãm được nữa, bật thốt lên ước vọng chôn sâu tận đáy lòng mình. Rồi sau đó, hắn càng dùng sức di chuyển, điên cuồng ngấu nghiến bờ môi đỏ mọng đang mời gọi trước mắt. Một thoáng sau, du͙© vọиɠ trào dâng, chất lỏng trắng đυ.c tràn ra, rồi lực độ trên tay hắn lại tăng lên, Hàn Nguyệt cũng lên đến đỉnh điểm, bộc phát ra ngoài.

“Hộc… hộc…” Cơn tình mãnh liệt vừa trôi qua, Hàn Nguyệt rất nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường. Nó buông lỏng toàn thân, dựa vào ngực phụ hoàng. Hơi ấm trên người phụ hoàng truyền sang thân thể lạnh giá của Hàn Nguyệt khiến nó cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Biết con báo con ưa sạch sẽ, Ti Ngự Thiên dùng khăn khô lau sạch mớ chất lỏng nhầy nhụa, rồi với tay lấy chiếc khăn ướt đã chuẩn bị sẵn từ trước chà lau toàn thân mình và Hàn Nguyệt sạch sẽ. Mặc dù hắn rất muốn mạnh mẽ chiếm đoạt lấy thân hình nhỏ bé đang nằm trong l*иg ngực, nhưng giờ, thời cơ vẫn còn chưa chín muồi. Con báo con vừa mới nếm thử hương vị tìиɧ ɖu͙©, còn rất nhiều điều nó vẫn chưa hiểu. Ti Ngự Thiên lại không muốn chiếm đoạt lấy nó khi nó vẫn còn ngây thơ trong sáng thế này. Hàn Nguyệt là bảo bối của hắn, là con người hắn cẩn thận bảo vệ từng chút một.

Ti Ngự Thiên nằm xuống, ôm con báo con vào lòng. Hàn Nguyệt cũng thuận tay đặt cánh tay lạnh giá của nó lên người hắn. Hơi lạnh khiến cơ thể hắn khẽ run lên nhưng ngay lập tức tiếp nhận cảm giác lạnh giá này. Sau bao năm tiếp xúc với thân thể của Nguyệt nhi, cơ thể hắn đã nhanh chóng quen thuộc với nó.

“Nguyệt nhi, ngươi đánh Tống Ngọc Cẩm tàn phế, lại cách chức Tống Văn Cẩm, tỷ tỷ của mẫu hậu ngươi nhất định sẽ tiến cung tìm nàng. Phụ hoàng nghe nói, trước khi xuất giá, quan hệ của hai người đó tốt lắm.” Bình phục lại tâm tình, Ti Ngự Thiên chậm rãi nói với con báo con trong l*иg ngực.

“Chuyện nhà Tiêu gia không phải việc mẫu hậu cần quan tâm.” Hàn Nguyệt nói rõ thái độ của mình.

“A a, phụ hoàng biết ngay là ngươi sẽ nói thế mà.” Ti Ngự Thiên cười nói. “Nhưng mà về phần mẫu hậu ngươi… Nguyệt nhi… Ngươi nhất định phải làm thế sao?”

“Ừ…” Hàn Nguyệt trả lời khẳng định, giọng nói đầy quyết đoán.

“Ai~ biết làm gì với ngươi bây giờ. Phụ hoàng sẽ giúp ngươi giải quyết tốt mọi chuyện.” Xoay người xiết chặt lấy con thú con nằm trong l*иg ngực, Ti Ngự Thiên kéo chăn lên đắp kín rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Chỉ trong chốc lát, tiếng thở đều đều từ từ phát ra. Nhìn con báo con đang say ngủ, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt bảy sắc lưu ly giờ đã khép lại.



“Phụ thân, ngài nhất định phải giúp nữ nhi. Thất điện hạ nói một câu đã cắt ngay chức quan của Văn Cẩm, chẳng thèm để ý đến việc Văn Cẩm là biểu cữu của mình, càng không màng đến chuyện nữ nhi là thân di nương của nó. Ô ô ô…” Tiêu Nhược rấm rức khóc. Em chồng bị đánh cho tàn phế thì thôi, nhưng ngay cả chức quan của phu quân nàng cũng không giữ được, thế này bảo nàng phải biết ăn nói làm sao.

“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ở tại kinh thành thì phải cẩn thận làm việc, đừng tưởng rằng có muội muội của ngươi cùng Thất điện hạ làm chỗ dựa mà muốn làm gì thì làm. Ngay cả ta và nhị ca của ngươi Thất điện hạ còn chẳng coi ra gì, sao có thể bận tâm đến thân phận của ngươi và Văn Cẩm được.” Tiêu Tự Tông bất đắc dĩ nói.

“Nữ nhi biết Ngọc Cẩm ngày thường chẳng hề chăm chỉ học hành, nhưng một năm qua, trong cung có phái người ra nhắc nhở gì đâu. Văn Cẩm cũng chỉ có duy nhất một đệ đệ nên cũng chiều hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Giờ Ngọc Cẩm biến thành kẻ tàn phế cũng đủ chuộc tội rồi, nhưng Văn Cẩm có làm chuyện gì thương thiên hại lý đâu mà phải chịu hình phạt như thế. Hơn nữa bọn họ cũng có biết mặt Thất điện hạ đâu. Cổ nhân cũng từng nói, kẻ không biết không có tội. Cắt thì cứ cắt đi, nhưng mà cũng phải làm việc có trước có sau cho đúng trình tự chứ.” Tiêu Nhược không cam lòng nói.

“Đại muội, Thất điện hạ làm việc không thể phán xét theo lẽ thường được. Huống chi hoàng thượng cũng mặc kệ, cho điện hạ muốn làm gì thì làm. Aida… phụ thân và nhị ca ta cũng không có cách nào hết.” Tiêu Nhiên thở dài, nhún vai tỏ vẻ bất lực.

“Phụ thân, nhị ca, mọi người sao lại sợ Thất điện hạ đến thế. Nói gì đi nữa, điện hạ cũng là con trai của Lâm muội. Để nữ nhi vào cung tìm Lâm muội. Dù sao nữ nhi hồi kinh đã lâu vẫn chưa tiến cung thăm muội muội lần nào hết.”

“Đại muội à, Thất điện hạ đã từng hạ lệnh, chỉ khi nào được điện hạ cho phép, người nhà Tiêu gia mới được vào cung thăm Lâm muội.” Tiêu Nhiên buồn bực nói.

“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ Lâm muội cứ để mặc nó làm càn như thế?” Tiêu Nhược kinh hãi kêu lên.

Sắc mặt Tiêu Tự Tông và Tiêu Nhiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Tiêu Tự Tông mở miệng nói: “Ngươi đừng hỏi nữa thì hơn. Cũng được, ngươi tiến cung tìm Lâm nhi đi. Từ nhỏ, quan hệ của ngươi và muội muội rất tốt. Mang cả Sương nhi đi theo, cho nó gặp di nương. Lâm nhi dễ mềm lòng, bảo Sương nhi ngọt ngào vài câu với di nương, không chừng việc này còn có cơ chuyển biến. Dù sao thì Thất điện hạ cũng cực kỳ yêu thương mẫu hậu của nó.”

“Được rồi, vậy nữ nhi sẽ mang Sương nhi vào cung gặp muội muội.” Nghe phụ thân đề nghị thế, Tiêu Nhược lập tức đứng dậy, vội vàng rời khỏi Tiêu phủ chuẩn bị các thứ tiến cung.

“Phụ thân.”

“Nói cho bọn họ, tăng tốc độ tiến hành lên.” Một tia tàn nhẫn hiện lên trong mắt Tiêu Tự Tông.

“Phụ thân, làm thế này có ổn không?” Tiêu Nhiên có chút bất an.

“Mọi việc đều đã đến nước này, còn chuyện gì có thể tệ hơn được chứ?” Tiêu Tự Tông nhìn xoáy vào con trai hắn.

“Để hài nhi phái người đi thúc giục bên kia hành động nhanh lên.” Nói xong, Tiêu Nhiên bỏ chạy ra ngoài.

“Hừ!” Tiêu Tự Tông căm hận đấm tay xuống mặt bàn.



Gấp lại mảnh mật báo vừa thu được trong tay, Hàn Nguyệt đứng dậy, đi về phía phụ hoàng lúc này đang vùi đầu vào bàn làm việc phê duyệt tấu chương. “Phụ hoàng.”

“Chuyện gì thế?” Buông cây bút, Ti Ngự Thiên lo lắng hỏi. Sắc mặt Nguyệt nhi có vẻ không ổn lắm.

“Phụ hoàng, Tiêu Lẫm là người thế nào?” Không trả lời câu hỏi của phụ hoàng, Hàn Nguyệt đột nhiên hỏi về đại ca của mẫu hậu.

“Tiêu Lẫm à?” Ti Ngự Thiên ôm Hàn Nguyệt vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt của nó. “Tiêu Lẫm có thế nói là kẻ khác lạ trong Tiêu gia. Năm ấy hắn chủ động cầu xin phụ hoàng điều hắn đến Biên Châu, hơn chục năm sau cũng chưa trở về kinh thành lần nào. Phụ hoàng cũng từng hạ chỉ cho phép hắn về kinh thăm nhà nhưng hắn cũng lấy cớ từ chối. Nguyên nhân vì sao thì phụ hoàng cũng không rõ lắm. Về mặt nhân phẩm, sau nhiều năm quan sát, phụ hoàng thấy ta có thể yên tâm được về người này. Chuyện gì thế? Sao tự dưng Nguyệt nhi lại hỏi về hắn? Phụ hoàng không nghĩ Nguyệt nhi lại hứng thú với người nhà Tiêu gia đâu.”

“Phụ hoàng, nếu ta hủy diệt Tiêu gia, liệu có ảnh hưởng gì đến người này không?” Hàn Nguyệt lại hỏi.

“Chắc là không. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, Nguyệt nhi?” Thần sắc Ti Ngự Thiên bắt đầu trở nên nghiêm túc. Nguyệt nhi đã hỏi vậy thì chắc chắn nó đã quyết tâm hủy diệt Tiêu gia rồi. Không biết Tiêu gia lại làm chuyện gì khiến Nguyệt nhi tức giận đến thế. Ti Ngự Thiên không cho rằng, Nguyệt nhi vì Tống gia huynh đệ nên mới nảy ra ý định đó.

“Kẻ địch của ta, ta tự đi giải quyết!” Hàn Nguyệt đưa bản mật báo vừa thu được cho phụ hoàng xem, nhấn mạnh việc phụ hoàng không được nhúng tay vào.

Xem xong, trên mặt Ti Ngự Thiên hiện lên vẻ tàn nhẫn khát máu. Đặt bức mật báo lên mặt bàn, Ti Ngự Thiên xiết chặt lấy Hàn Nguyệt. “Ngươi không cần phải để ý gì cả, cứ phóng tay mà làm. Mọi hậu quả phụ hoàng sẽ xử lý giùm ngươi.”

“Ừ.”



“Nguyệt nhi ơi là Nguyệt nhi, nhìn con này. Khi còn bé thì kêu tóc dài phiền toái, tự động cắt thành một đống nham nhở không chịu nổi. Mấy tháng nữa con tròn 15 tuổi, có thể vấn tóc được rồi, con lại không cho phụ hoàng cử hành lễ vấn tóc* cho con. Con à, rốt cuộc con đang nghĩ gì thế?” Vuốt ve mái tóc đen dài mượt mà của Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm chán nản hỏi.

“Phiền toái.” Vấn lên là được rồi, còn cần cử hành lễ liếc gì nữa. Vừa nghe đã thấy phiền toái rồi.

“Ai~ con thật là… Thôi… Dù sao con quyết định chuyện gì chỉ cần phụ hoàng đồng ý là được. Mẫu hậu nghe nói con không định xuất cung lập phủ, có phải không?” Tiêu Lâm nghĩ mãi không hiểu. Con trai nàng chưa bao giờ thích ở trong cung, bây giờ có cơ hội ra ngoài sao nó lại không đi?

“Phiền toái.” Câu trả lời vẫn y như trước.

“Ai… Nhưng dù sao con cũng đã lớn rồi, cứ ở mãi trong cung sẽ khiến người khác nói này nói nọ. Mẫu hậu mặc dù không nỡ cho con ra ngoài, cũng biết phụ hoàng chắc chắn sẽ để mặc con tự quyết định, nhưng con lại không muốn làm thái tử. Phụ hoàng con bây giờ tuy chưa nói gì cả nhưng ngôi vị thái tử cũng chỉ là chuyện một hai năm nữa. Đến lúc đó, thái tử chuyển vào Đông cung. Con và thái tử cùng ở trong cung, thế thì không ổn. Mấy người nhàn rỗi trong cung ngoài triều chắc chắn sẽ đem chuyên này ra mà bàn tán. Con bình thường làm việc đã chẳng nể nang gì bọn họ rồi. Đến khi ấy, bọn họ cùng ghi danh trình tấu hạch tội con, phụ hoàng muốn bảo vệ con cũng khó.” Tiêu Lâm trầm trọng phân tích. Mặc dù con trai nàng chẳng quan tâm nhưng nàng thân là mẫu thân cũng phải lo lắng cho nó chút chứ.

“Thật là phiền toái.” Hàn Nguyệt chau mày. Tính kiên nhẫn của nó ngày một tiêu hao dần. Mặc dù nó không sợ mấy người đó nhưng nó cũng không muốn thấy phụ hoàng khó xử. Hàn Nguyệt giờ chỉ muốn phóng một mồi lửa thiêu trụi mấy tên ngứa mắt đó đi.

Đột nhiên Tiết Trung Lâm từ ngoài bước vào bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, tỷ tỷ cùng cháu gái của người đang ở ngoài cung muốn vào cầu kiến.”

“Bọn họ sao lại đến đây?” Hàn Nguyệt cau mày tỏ vẻ không vui. Rõ ràng nó đã hạ lệnh không cho người đó bước vào cửa cung một bước.

“Chuyện này… Thuộc hạ không biết.” Giương mắt liếc nhìn Hàn Nguyệt, Tiết Trung Lâm lại cúi đầu thưa.

“Nguyệt nhi? Lại có chuyện gì nữa à?” Tiêu Lâm lo lắng hỏi. Nếu không xảy ra chuyện gì, Nguyệt nhi cũng sẽ không ngăn cản người nhà của nàng tiến cung.

“Không có gì.” Hàn Nguyệt cũng không muốn nói nhiều, nó quay sang nhìn Tiết Trung Lâm nói: “Đuổi họ đi.”

“Khoan đã.” Tiêu Lâm lập tức kêu lên. “Nguyệt nhi, để bọn họ vào đi. Cả chục năm nay mẫu hậu chưa gặp mặt tỷ tỷ và Sương nhi rồi. Mẫu hậu cam đoan, nếu thật sự có chuyện gì, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không cản trở con.” Hiểu rõ tính hình Hàn Nguyệt, Tiêu Lâm lập tức hứa hẹn. Con trai nàng muốn xử lý ai như thế nào, thì cho dù là Thiên Hoàng lão tử* cũng không ngăn cản được.

Nhìn mẫu hậu một lúc, Hàn Nguyệt ừ một tiếng chấp thuận. Tiết Trung Lâm lập tức chạy ra ngoài thông báo.

=== ====== ====== =====

_ Lễ vấn tóc (thúc phát lễ): tên gọi lễ trưởng thành của nam tử thời xưa, khi đó phụ thân hoặc một vị trưởng bối sẽ giúp họ vấn tóc lên tỏ vẻ đã trường thành. Nhưng Hàn Nguyệt lại nghĩ rằng lễ vấn tóc chỉ là để vấn tóc lên thôi (mà có khi dù Hàn Nguyệt biết đó là lễ trưởng thành nó cũng ko thèm tổ chức. Phiền toái mà)

_ Thiên Hoàng lão tử: chính là Ngọc Hoàng thượng đế nhưng cách gọi này có phần xấc xược, coi thường. Kiểu như mình chửi “lão trời già” :”>