Chương 10
Thứ hai ngày 13 tháng 12Cổ họng đau quá, hôm nay đi cổ vũ đội bóng rổ, la hét liên tục… Tại sao phải ra sức như thế làm gì… Hơn nữa chúng ta đã thua a… Ô… 103 – 104… Thật là xui mà! Không cam lòng a! Hạo Minh kia cú tam cầu đó vì sao lại không trúng!
Bất quá thấy bộ dáng ủ rũ của hắn, ta cũng khó mà nói gì hắn được. Ai… Đối thủ với chúng ta thực lực tương đương, hơn nữa lần này bọn họ lại thi đấu ở sân nhà, có thể đấu đến như thế đã là không dễ dàng rồi, hên xui thôi, tuy bại nhưng cũng vinh quang a. May là không phải thi đấu vòng tròn, thua một lần vẫn còn có thể cứu được. Đội trưởng trông thế đấy nhưng cũng rất lạc quan, còn cười an ủi mọi người, nhưng Hạo Minh vẫn không vui, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Ăn cơm ta cũng không dám cùng hắn nói chuyện, sợ nói sai lại làm cho hắn buồn, đột nhiên hắn lại hỏi ta cuối tuần này có đi tới hiệu sách Văn Hoa không, giờ đang xảy ra nhiều chuyện thế này, ta đâu có đầu óc mà suy nghĩ tới chuyện đó? Bất quá ta nói cho hắn. Có lẽ là sẽ không đi, ta hôm qua mới đi rồi, hơn nữa gần đây cũng không có thêm sách mới, đi cũng là lãng phí thời gian mà thôi. Hắn nghe xong tự nhiên lại vui vẻ, còn cười ngu nữa, lẽ nào ta nói gì đó buồn cười lắm sao?
Không viết nữa… cổ họng rát quá… nhanh đi uống nước thôi…
Thứ ba ngày 14 tháng 12
Hội văn học đang chuẩn bị ra tiếp tập san, cho nên mấy ngày nay bận rộn muốn chết. Ngày hôm nay không có giờ học nào, ta ở thư viện tìm đề tài cả buổi chiều, đại học thanh nhàn thế đó…
Hạo Minh tên kia thật là kì lạ, ngày nghỉ hắn không ở lại kí túc xá mà ngủ, cũng không theo ta đi đọc sách, ( bình thường hắn rất thích đi theo ta a.) không biết hắn chạy đi đâu đến 6 giờ hắn mới về. Ta rất là tốt bụng, tuy đói nhưng vẫn chờ hắn cùng nhau ăn. Hắn ngày hôm nay tâm tình tốt không nói nên lời, vừa ăn cơm vừa cười trộm, thiếu điều bị sặc… Ta thực sự không hiểu gì cả a, hỏi hắn hắn lại giả vờ thần bí không chịu nói, sau đó “Hạnh phúc” (?) nhìn ta cười… Thấy vậy ta một trận phát lạnh, sớm biết thế đừng có để ý đến hắn rồi.
Ngày hôm nay viết ngắn ngắn thôi, bắt đầu lại sự nghiệp sáng tác văn chương rồi, lần này phải ra sức nỗ lực! Cố lên!
Thứ tư ngày 15 tháng 12
Hạo Minh, ta hoài nghi hắn có đúng hay không nhặt được vàng, cả ngày như vậy cười chẳng lẽ không sợ sái quai hàm sao?
Ngày hôm nay sáng sớm đem ta từ ổ chăn đào ra, kéo ta đi chạy bộ, đáng thương ta ngay cả hai con mắt còn mở không ra nổi. Tên kia hưng phấn chạy những 5 vòng, ta xem hắn ngay cả cước bộ cũng muốn bay lên rồi. Đến khi ăn sáng hắn cũng cao hứng nữa mời ghê, uống 3 ba bát cháo, mặt vẫn cứ tươi cười. Còn có, lúc đi học hắn cũng không có yên ổn, hơi một tí là nhìn ta “Cười gian”, khiến ta cảm giác được có chuyện kì quặc… Chẳng lẽ là có liên quan tới ta? Rốt cuộc là chuyện gì a? Hắn ngày hôm qua bắt đầu kì lạ, nhưng miệng hắn ngậm rất chặt, ta dụ dỗ uy hϊếp thế nào hắn cũng không chịu tiết lộ, còn nói ta sớm muộn gì sẽ biết. Đáng giận a! Ghét nhất bị người khác úp úp mở mở như thế!
Hứ, không nói thì thôi, ta còn bận rất nhiều chuyện, không thèm để ý tới ngươi, cẩn thận cười đến đứt gân đấy.
Lại nói đến tập san của hội văn học, ta quyết định viết một thiên tiểu thuyết nhiều kì, bất quá bây giờ ta còn đang phân vân không biết nên viết về “Chủ nghĩa hiện thực” hay “Chủ nghĩa lãng mạn” mới tốt, vốn có ý định hỏi ý kiến Hạo Minh, nhưng nhìn thấy cái bộ dáng ngốc tương của hắn… Miễn đi, thà ta tự mình suy nghĩ còn hơn.
Thứ năm ngày 16 tháng 12
Nguyên lai Hạo Minh lén mua điện thoại di động, hình như là mua từ mấy ngày hôm trước, lẽ nào đây là nguyên nhân làm hắn vui vẻ như vậy? Không thể nào, từ lúc hắn tốt nghiệp cao trung, ba hắn đã mua điện thoại cho hắn rồi mà, nên chắc không phải là lí do này đâu.
Ta đoán hắn không phải là có bạn gái chứ? Nghe bọn bọn người kí túc xá bên hắn nói gần đây hắn luôn trốn một bên mà nhắn tin. Nhưng khi ta với hắn ở cùng nhau thì ta không thấy như vậy a, mà ta cũng không tiện hỏi hắn nhắn tin cho ai được. Có mấy người nữ sinh thích chõ mõm vào chuyện người khác nhìn hắn mấy ngày nay thần thái phấn khổi, cũng chạy tới hỏi ta, phiền phức muốn chết! Hắn kết giao ai là chuyện của hắn! Ta mặc kệ hắn rồi.
Không để ý tới hắn! Không để ý tới hắn! Không để ý tới hắn!
Ta đi viết tiểu thuyết đây…
Thứ sáu ngày 17 tháng 12
Vừa viết xong đại cương cho cuốn tiểu thuyết rồi, chỉ là chưa có đặt tên đề mục a. Ta quyết định viết một bài phản ánh cuộc sống đại học tả thực mọi sự việc, hiện tại việc lấy tên nhân vật khiến ta vô cùng phiền não a, nếu lấy tên người thật thì vô cùng phiền phức a, mấy người trong hội văn học cũng bảo ta nên đem tên người đó che đi, như vậy cũng có thể xem là một biện pháp tốt, vấn đề là không thể mượn tên mấy người ta quen, nếu không đối phương biết thì mắng chết ta mất.
Nghe nói ngày hôm nay Hạo Minh bọn họ thắng, hơn nữa còn là thắng lớn. Khi đó ta ở thư viện tìm tài liệu, vốn định chạy tới xem nửa trận sau, nghĩ không ra bọn họ nhanh như vậy đã đánh thắng trở về, Hạo Minh chưa cùng bọn họ đội trưởng trở về, không biết lại chạy đi đâu rồi.
Được rồi, không nên lãng phí quá nhiều thời gian để viết nhật kí, mấy ngày nay ta tận lực viết ngắn gọn. Cứ như vậy đi.
Thứ bảy ngày 18 tháng 12 mưa dầm
Kỳ quái, thực sự rất kỳ quái. Ta nói ai hả? Ngoại trừ tên kia thì còn ai vào đây?
Trước thì cười đến chỉ thấy răng mắt tít đến không thấy mặt trời, còn đứng bên ta lắc lư liên tục, nhưng mấy ngày này hắn lại như đang che giấu ta điều gì, luôn luôn tìm cách trốn tránh ta, hắn đang bị cái quỷ gì a! Ta bị hắn làm cho đầu óc cũng muốn điên lên rồi!
Như hôm này nè, ta gọi hắn theo ta đến phòng của hội văn học lấy một ít đồ, hắn hỏi ta có đúng hay không chỉ có hai chúng ta đi, ta nghĩ học trưởng học tỷ bọn họ đều bận rộn, khả năng là không có ở đó, hẳn là cũng chỉ có hai người chúng ta thôi. Sau đó! Hắn liền cự tuyệt ta! Nói phải đi tập bóng! Ta đứng hình nhìn hắn miệng không nói nên lời! Ngày hôm nay có mưa a! Tập bóng bằng niềm tin à! Vậy là sao! Chỉ có hai chúng ta thì người sẽ không đi?? Hắn sợ cái gì a! Ta cũng sẽ không ăn thịt người! Đây không phải là chửi thẳng vào ta rằng ta xấu xí lắm sao! Nhìn hắn đối ta tựa như rắn rết, ta một bụng đầy oán khí.
Cẩn thận ngẫm lại, chẳng lẽ là ta làm cái gì đắc tội đến chuyện của hắn… Nhưng dù thế hắn cũng không cần phải như vậy a! Chúng ta quen nhau lâu như vậy, hắn cũng biết còn người ta rất chậm hiểu, nếu như ta thực sự làm chuyện gì có lỗi với hắn, hắn trực tiếp nói với ta là được rồi, nhiều lắm ta sẽ xin lỗi a.
Ngày mai ta trước hết nhượng bộ, nếu như hắn vẫn là bày ra cái thái độ này, ta sẽ ăn miếng trả miếng!