Giang Chiếu Tuyết thở dài, thay một chiếc váy dài màu tím mà nàng chưa bao giờ mặc, lấy một chiếc mặt nạ bạc từ ngăn kéo đeo lên mặt, chế giễu nói, “Ngươi chắc là quên rồi, y trong sách đã gϊếŧ ta rồi sao? Nếu ngưoi cảm thấy món đồ này thuộc về y, thì y không chỉ phải gánh chịu vận khí, mà còn phải chịu mệnh nợ ta, ta cướp của kẻ thù có gì sai?”
Nói xong, Giang Chiếu Tuyết đóng sầm cửa tủ lại, ngồi xổm xuống đất cạo bột vàng, vừa cạo vừa nói: “Nếu ngưoi cảm thấy y gϊếŧ ta trong sách mà chẳng liên quan gì đến y, vậy Thiên Cơ Linh Ngọc thì có liên quan gì đến y? Ta dựa vào khả năng của mình lấy được bảo vật, có gì sai đâu?”
“Nghe có lý đấy.”
A Nam bị nàng thuyết phục hoàn toàn, sau đó nhận ra: “Vậy chúng ta không chỉ có thể cướp… không, là lấy được Thiên Cơ Linh Ngọc, mà còn có thể thu được rất nhiều pháp bảo, cơ duyên của y chúng ta đều biết rồi, chúng ta phát tài rồi!”
“Đúng vậy đó!”
Giang Chiếu Tuyết dường như đã đoán trước được mọi chuyện, nàng đổ đầy vòng Càn Khôn và nhẫn Càn Khôn, tay cầm đầy ánh sáng vàng chói lọi, tạo nên một sự đối lập rõ rệt với căn phòng bị lột sạch, rồi cười nói: “Cuộc sống tốt đẹp của chúng ta còn ở phía sau.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, gọi lớn: “Thanh Diệp!”
Thanh Diệp luôn lặng lẽ chờ ở ngoài cửa, nghe thấy lời của Giang Chiếu Tuyết, vội vã bước vào, lo lắng hỏi: “Nữ quân, ngài đã nói rõ với đảo chủ và thiếu chủ chưa?”
“Rồi.” Giang Chiếu Tuyết kéo Thanh Diệp vào trong phòng, đóng cửa lại, khoác lên nàng chiếc áo của mình, nhanh chóng vẽ một trận pháp trên mặt đất.
Thanh Diệp ngây người nhìn Giang Chiếu Tuyết làm mọi thứ, nghe Giang Chiếu Tuyết dặn dò: “Thanh Diệp, thật ra ta không trúng độc, đừng hỏi nhiều, ngưoi cứ ngồi ở đây, có thể giả vờ rằng ta đã bị Thẩm Ngọc Thanh cảm nhận độc hỏa trong bảy canh giờ. Tối nay, ta sẽ làm một chuyện lớn, sau khi thành nàngng ta sẽ thông báo cho ngươi, người lập tức dẫn mọi người của núi Vân Phù và đệ tử Bằng Lăng chạy về phía Bồng Lai.”
“Cái gì?”
Thanh Diệp bị những lời này làm cho hoang mang, không thể tin nhìn Giang Chiếu Tuyết: “Người định làm gì vậy?”
“Ta muốn đưa các ngươi về Bồng Lai.” Giang Chiếu Tuyết vỗ vai Thanh Diệp, nghiêm túc nói, “Ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ, nhất định không được để ai phát hiện ta rời đi, chờ ta báo tin.”
“Vâng! Ta sẽ chờ Nữ quân báo tin!” Thanh Diệp kích động đáp.