Vụ án của Đào Tinh Kỳ sau khi điều tra triệt để được công khai ọi người biết.
Lý Thông và Đào Tinh Kỳ vốn là một đôi, sau này Đào Tinh Kỳ bước chân vào làng giải trí, hai người gặp gỡ ít, xa cách nhiều, cuối cùng chia tay. Nhưng Lý Thông từ đầu tới cuối vẫn cho rằng Đào Tinh Kỳ có được thành tích ngày hôm nay là đổi lại bằng 'quy tắc ngầm'. Anh ta bứt rứt trong lòng, không thể giải tỏa, đã bỏ ra tất cả số tiền tiết kiệm, còn bán đứt cả căn nhà của bố mẹ để tới sống cùng tiểu khu với Đào Tinh Kỳ.
Đoạn tình cảm này chốn giấu rất sâu, gần như không ai biết.
Con đường ngôi sao của Đào Tinh Kỳ rất bằng phẳng, đi cùng cô ấy dĩ nhiên cũng có những scandal, còn Lý Thông vì phải giả nợ nên cuộc sống mỗi ngày một chật vật buồn chán. Lúc hắn gõ cửa nhà Đào Tinh Kỳ, vốn đã chuẩn bị ý định gϊếŧ người từ lâu, còn luyện tập trong đầu không dưới chục lần.
Quá trình gây án Chử Đồng đã xem qua trên mạng, cực kỳ kinh hoàng, cô không dám xem lại, vội vàng tắt trang mạng đi.
Chuyện này dĩ nhiên không liên quan tới Ân Thiếu Trình, vậy lúc trước trong túi tài liệu người quản lý của Đào Tinh Kỳ đưa cô vì sao lại có USB ảnh chụp chung của Đào Tinh Kỳ và Ân Thiếu Trình? Nghĩ tới đây, cô cảm thấy tim mình run lên. Nghệ sỹ của mình đã chết, nắm bắt cơ hội cuối cùng để làm rùm beng một trận, nhân tiện tung người mới debut ra thay thế Đào Tinh Kỳ. Chiêu này, quả thực cao tay, quả thực thâm độc!
Cơn sóng gió này qua đi, Giang Ý Duy cũng tập trung trở lại công việc.
Trong buổi họp báo, Chử Đồng và các đồng nghiệp ngồi gần hàng ghế đầu. Buổi lễ một năm một lần dành cho các bộ phim truyền hình trên mạng tổ chức ở Tây Thành, các ngôi sao hàng đầu cùng các đạo diễn đều góp mặt, chung sức tổ chức.
Giang Ý Duy vận một bộ lễ phục hở lưng màu đỏ sâm panh ngồi ở hàng đầu tiên, bên cạnh là nam diễn viên vừa mới hợp tác. Sau khi lễ trao giải bắt đầu, cô ta cứ nhìn quanh ngó quất một cách thiếu tập trung, tới tận khi thấy bóng hình thân thuộc nào đó mới an tâm ngồi yên.
Từng hạng mục giải thưởng được trao, càng về sau đương nhiên lại càng áp lực. Có bốn người lọt vào danh sách diễn viên nữ xuất sắc nhất do fan mạng bình chọn, trong đó, không có gì khác nhiên với sự góp mặt của Giang Ý Duy.
Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của bốn nữ diễn viên. Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn. Giang Ý Duy có vẻ như ung dung nhất, trong lòng đã có dự tính trước. Sau một loạt những câu vòng vo giới thiệu của khách mời trao giải, cuối cùng cũng chịu tiết lộ.
Khi ba chữ Giang Ý Duy được công bố, dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang vọng. Cô ta tao nhã đứng dậy, bước lên ôm lấy khách mời sau đó đón lấy cúp.
Về mấy lời phát biểu, dĩ nhiên là nghìn bài một điệu. Giang Ý Duy cảm ơn một loạt nhân vật, ánh mắt vượt qua cả đám đông, dừng lại ở phía Ân Thiếu Trình: “Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn anh Ân Thiếu Trình. Nếu ban đầu không có anh giới thiệu, tôi cũng không thể đóng bộ phim này và cũng sẽ không được nhiều khán giả mến mộ như vậy. Giải thưởng này thuộc về tôi và cũng thuộc về anh.”
Đám nhà báo nghe thấy lời này đương nhiên rất hưng phấn. Có ống kính lia về phía gương mặt Ân Thiếu Trình, phóng to biểu cảm của anh ta. Vậy mà nét mặt người đàn ông vẫn hết sức bình thản. Thậm chí sau khi nghe xong những lời của Giang Ý Duy, anh ta thẳng thừng đứng dậy, đi về phía cửa ra.
Trên hành lang dài ngoẵng, bóng hình thẳng tắp của người đàn ông bị ánh đèn rượt bắt mãi không ngừng. Giang Ý Duy cầm cúp đứng ngẩn ra tại chỗ, cô ta không ngờ Ân Thiếu Trình lại không nể mặt cô ta ngay trước mặt bao nhiêu người. Anh ta đi xuyên qua hàng ghế khách mời, có phóng viên sốt sắng chuẩn bị chụp ảnh. Ân Thiếu Trình liếc mắt, lúc này mới nhìn thấy bóng người hơi nghiêng ra ngoài của Chử Đồng. Anh ta dừng bước, đột ngột cúi xuống. Dáng vẻ ấy giống như họ đã quen nhau lâu lắm rồi: “Cô cũng ở đây?”
Chử Đồng cảm thấy gã này thật kỳ quái. Cô thở hắt ra, lập tức trả lời, không muốn trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn: “Đúng thế.”
“Khi nào thì xong việc, đi uống một ly?”
Sắc mặt Chử Đồng tái mét, cô nhìn ánh mắt Ân Thiếu Trình cứ như nhìn một mầm độc. Ân Thiếu Trình tươi cười, biết rõ trong hoàn cảnh này không nên chuốc quá nhiều rắc rối vào mình, anh ta bèn đứng thẳng người lên, nhanh chóng rời đi.
Vì phát sóng trực tiếp nên khi buổi lễ trao giải kết thúc cũng đã là nửa đêm. Các phóng viên còn tan muộn hơn các ngôi sao. Khi Chử Đồng đi ra ngoài, cả người đã rũ rượi, chỉ còn thiếu nước nằm lăn ra ngay giữa đường lớn mà ngủ.
Người đồng nghiệp khẽ huých vào tay cô: “Tổng biên tập đã quyết định rồi, các tít trang bìa của Dịch Sưu giao cho cô. Giang Ý Duy được giải thưởng lớn, một khoảng thời gian tiếp theo đây cô sẽ phải đi theo chụp cô ta, làm hẳn một chuyên đề.”
Chử Đồng có cảm giác sắp phát điên. Cô không bị Giang Ý Duy hành tới chết mới lạ đó. “Tôi phải nói với chị ấy, đổi người.”
“Không ích gì đâu, gần đây giới giải trí lắm chuyện, chúng ta còn chẳng chạy hết. Việc của cô tốt biết bao, nhẹ nhàng.”
Cô cảm thấy bụng mình thắt lại, bắt đầu quặn đau. Lúc này có một người đàn ông trẻ trung bước tới, giọng nói dè dặt: “Cô Chử Đồng phải không ạ? Cậu Ân có lời mời.”
Người đồng nghiệp đứng bên nhìn Chử Đồng. Chử Đồng lập tức ôm bụng: “Quá muộn rồi, người tôi không khỏe...”
“Cậu Ân nói, cậu ấy hy vọng được gặp cô.” Quả nhiên là tay chân của Ân Thiếu Trình, nói năng cũng ngang ngược như vậy.
Nhưng Chử Đồng quyết không mắc bẫy. Cô tức giận đáp: “Tôi tới ngày rồi, không mang theo băng vệ sinh, sợ sẽ làm bẩn xe của cậu chủ Ân đấy!” Dứt lời, cô dẫn đồng nghiệp đi thẳng ra bãi đậu xe.
Về tới Bán Đảo Hào Môn đã gần hai giờ sáng.
Chử Đồng rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, sợ đánh thức Giản Trì Hoài, ngay cả lúc tắm cô cũng rất khẽ khàng. Đúng là tới ngày thật. Chử Đồng tắm rửa xong bằng nước nóng đã buồn ngủ díp mắt. Cô mặc quần áo đi ra ngoài, cứ cảm thấy thiếu gì đó nhưng nhất thời chẳng nói ra được là thứ gì. Cô không quan tâm được nhiều như thế, mò mẫm đi tới bên giường, nhấc chăn lên, chui vào trong, chỉ mấy phút sau là đã ngủ say như chết.
Sáng hôm sau, lúc Giản Trì Hoài tỉnh dậy thì trời mới tờ mờ sáng. Anh nghiêng người nhìn thấy gương mặt nhỏ của Chử Đồng gần trong gang tấc, hàng lông mày thanh tú, hàng mi rậm dày, từng đường nét xinh xắn, vừa vặn. Khi cô không nhanh mồm nhanh miệng, cũng khá giống một cô bé ngoan ngoãn. Giản Trì Hoài đưa tay khẽ vỗ lên mặt cô: “Tối qua mấy giờ mới về?”
Cô ngủ mơ mơ màng màng, nhưng cái miệng vẫn trả lời được: “Một, hai giờ gì đó.”
“Tôi bảo tài xế chờ ở đó, em ngồi xe của cậu ấy về phải không?”
“Ừm.”
Giản Trì Hoài dựa sát qua một chút. Anh cực kỳ nhảy cảm, khi lòng bàn tay chạm xuống giường, lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường. Anh ngồi dậy, lật chăn phía đó ra. Thứ xuất hiện trong mắt anh là cả một mảng máu dưới người Chử Đồng. Giản Trì Hoài hốt hoảng, bỗng cảm thấy tim co thắt lại kịch liệt: “Chử Đồng!”
Cô lắc lư cái đầu, quả thực buồn ngủ tới độ mắt không mở ra nổi. Cô yếu ớt lên tiếng: “Sao vậy?”
Giản Trì Hoài siết chặt bả vai cô, kéo cô từ trên giường dậy. Thấy cô vẫn còn nhắm chặt hai mắt, lòng anh sốt ruột như lửa đốt, giọng nói chẳng biết đã run lẩy bẩy từ lúc nào. Giản Trì Hoài vỗ mạnh vào mặt cô: “Mở mắt ra, em bị thương ở đâu rồi?”
~