Kinh Sơn Nguyệt

Chương 29: Hạc giấy

Hàn Tử Hằng có chút say, mỹ nhân trước mắt y hiện lên lờ mờ, lại càng thêm xinh đẹp.

“Chỉ Lan, đến uống với gia một chén nào.”

Bàn tay to vươn ra ôm lấy vòng eo mềm mại của mỹ nhân, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào chiếc cổ trắng như tuyết.

Chỉ Lan chỉ hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã che giấu, mỉm cười nâng chén rượu.

Mấy chén rượu trôi qua, Hàn Tử Hằng kéo Chỉ Lan về phía ghế mềm. Màn lụa đỏ thẫm buông xuống, hương thơm thoảng nhẹ trong không gian kín đáo.

...

Hàn Tử Hằng ngủ say, có lẽ uống quá nhiều rượu nên tiếng ngáy cũng vang không nhỏ.

Chỉ Lan lặng lẽ quan sát người đàn ông đang say ngủ, trong lòng nghĩ: Lần này ngủ thật sâu.

Nàng giơ tay chạm đến trâm lan cài trên tóc. Đó là một cây trâm đồng bọc vàng, phần đầu chìm trong mái tóc dày được mài nhọn, sắc bén — đôi lúc có thể trở thành hung khí gϊếŧ người.

Ví dụ như... bây giờ.

Những ngón tay trắng trẻo mềm mại chạm vào đầu trâm lạnh lẽo thật lâu, Chỉ Lan cắn môi muốn rút trâm ra, nhưng tiếng ngáy bên cạnh đột ngột ngừng lại.

“Nước...”

Dũng khí khó khăn lắm mới tích góp được bỗng chốc rút sạch như thủy triều, chỉ còn lại sự chật vật.

Chỉ Lan vội vàng ra bàn rót trà, khóe mắt thấy tiểu tư ngoài cửa ló đầu vào nhìn, tay nàng bất giác run lên.

Nàng từng nghĩ chỉ cần khiến Hàn Tử Hằng mắc câu, thì nhất định sẽ có cơ hội ra tay, nhưng đến khoảnh khắc này mới hiểu bản thân sợ hãi đến nhường nào.

Nàng không sợ chết, mà là hiểu rõ cơ hội chỉ có một lần, nếu không nắm được, đánh đổi bằng cả mạng sống thì cũng chẳng còn lần thứ hai.

Sau khi hầu hạ Hàn Tử Hằng uống xong nửa chén nước, Chỉ Lan nằm xuống bên cạnh hắn, nhắm mắt lại.

Nàng không thể ngủ được, trong đầu cứ hiện lên cảnh đệ đệ chết thảm dưới vó ngựa.

Đứa em trai ấy còn nhỏ quá, không lâu trước còn ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ, vậy mà lần gặp lại đã là thi thể bê bết máu. Phụ thân định vào kinh cáo trạng, từ đó bặt vô âm tín, mẫu thân khóc đến mù cả mắt, sau cùng treo cổ chết trên cây táo giữa sân.

Cây táo ấy nàng và đệ đệ đều rất yêu thích, mỗi mùa táo chín, nàng dùng gậy dài đập trái, táo rơi đầy đất, có quả còn rơi lên chiếc mũ hổ của đệ đệ. Đệ đệ luôn chọn trái đỏ nhất, to nhất, lau lau vào áo rồi đưa cho nàng ăn đầu tiên.

Nàng hận. Hận gương mặt kiêu ngạo ngông cuồng kia, hận vó ngựa kia giương lên rồi giáng xuống không chút nương tình.

Nàng không vào kinh ngay, mà đến phương Nam trước. Ở vùng sông nước mờ sương ấy, nàng học lấy vẻ dịu dàng phong lưu, rồi mới vào kinh thành.

Nàng từng nghĩ việc tìm người rất khó, có lẽ phải đợi đến lúc già nua xấu xí vẫn không tìm được kẻ thù khiến nhà tan cửa nát, nhưng không ngờ lại dễ như vậy. Nàng thậm chí tận mắt thấy hắn cưỡi ngựa trên phố, không ai dám động đến.

Người như thế... sao lại chẳng gặp báo ứng?

Có lẽ... dùng thạch tín sẽ an toàn hơn...

Sáng hôm sau, các khách làng chơi lần lượt rời đi, những tòa lầu nhỏ bên bờ sông Hương Sa dần chìm vào yên tĩnh, chỉ còn hương phấn thoảng trên mặt nước ánh vàng rực rỡ.

Chỉ Lan không ngủ được, bước ra khỏi phòng thơm ngát, đứng trên lầu hai nhìn xuống đại sảnh.

Đại sảnh cũng im lìm, như cành cây trụi lá sau khi trái mùa thu đã bị hái sạch — xấu xí và héo úa.

Một cảm giác ghê tởm trào dâng, Chỉ Lan quay người trở về phòng, tay đặt lên cánh cửa bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống chân bị dịch đi.

Là một con hạc giấy.

Một con hạc giấy rất nhỏ, đủ để yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay thiếu nữ, còn thừa không gian.

Chỉ Lan cầm hạc giấy vào phòng, ngắm nghía một hồi rồi gỡ ra, lộ ra nét chữ bên trong.

Nét chữ mạnh mẽ, sắc bén, nội dung như mũi tên nhọn xuyên thẳng vào mắt nàng:

“Ta biết ngươi muốn gϊếŧ ai.”

Chỉ Lan theo phản xạ lùi về sau, mảnh giấy rơi lả tả.

Khuôn mặt nàng tái nhợt, toàn thân run rẩy, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã nghĩ đến rất nhiều điều: Ai gửi hạc giấy? Là dọa nàng hay thực sự nhìn thấu lòng nàng? Là Hàn Tử Hằng sao — không, không thể là hắn, nếu là hắn thì nàng đâu còn ngồi yên ở đây.

Chẳng lẽ là Hàn Phương? Hàn Phương ghét nàng cướp mất ánh hào quang, muốn uy hϊếp nàng cũng hợp lý, nhưng sao Hàn Phương biết được?

Đầu óc Chỉ Lan rối loạn, ôm đầu, mồ hôi lớn từng giọt lăn xuống. Một lúc lâu sau mới nhặt mảnh giấy lên, đọc từng chữ một cách cẩn thận.

Nàng đã ở phương Nam nhiều năm, học được cách đọc chữ, tuy viết không đẹp nhưng có thể nhận ra — đây là chữ viết của nam nhân.

Chẳng lẽ là khách quen của Hàn Phương?

Chỉ Lan nghĩ mãi không ra, cả ngày bàng hoàng mất hồn, đến tối miễn cưỡng lấy lại tinh thần tiếp khách, sáng hôm sau ngủ quên.

Lần này, hạc giấy xuất hiện bên cửa sổ.

Chẳng lẽ con hạc giấy này là vật sống, có thể lặng lẽ bay vào lúc nàng ngủ?

Trong nỗi sợ hãi và hoang mang, Chỉ Lan thậm chí quăng hạc giấy lên không trung, muốn xem nó có bay được không.

Hạc giấy rơi chầm chậm, nàng đưa tay đón lấy, mở ra thì thấy chữ:

“Ngươi sẽ không thành công đâu.”

Không thành công... Chỉ Lan nắm chặt mảnh giấy, trong khoảnh khắc này thậm chí quên cả sợ hãi, chỉ còn lại phẫn nộ.

Sau cơn giận dữ là nỗi tủi thân tự ghét bản thân: Nàng đúng là đồ hèn nhát, vô dụng. Đệ đệ chết rồi, cha mẹ cũng không còn, tại sao người chết lại không phải là nàng?

Nếu hôm đó dưới vó ngựa là nàng, có lẽ cha mẹ và đệ đệ vẫn còn sống yên lành...

Hôm đó, Chỉ Lan mơ màng nghĩ: Ai gửi hạc giấy cũng mặc, nàng chỉ còn một cái mạng rẻ rúng.

Ngày thứ ba, khi mở hạc giấy, Chỉ Lan lại thấy tim mình đập nhanh, và dòng chữ trên đó khiến nàng nghẹn thở:

“Ta có thể giúp ngươi.”

Giúp ta? Hạc giấy nói muốn giúp nàng — Chỉ Lan ôm mảnh giấy đi đi lại lại trong phòng, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.

Có lẽ vì những con hạc giấy cứ đến mà không ai hay biết, Chỉ Lan dần dần sinh ra lòng tin với người viết những dòng chữ đó.

Hắn thần bí như thế, biết đâu thật sự có thể làm được?

Nếu hắn lừa nàng — hừ, chẳng phải đã nói rồi sao? Nàng chỉ có một cái mạng không đáng giá, có gì đáng để lừa?

Chỉ Lan bắt đầu mong ngóng con hạc giấy thứ tư.

Và quả nhiên, hạc giấy có hương thơm nhàn nhạt đó lại đến như lời hẹn.

...

Thu Hằng một lần nữa lẻn vào lầu nhỏ, thấy một con hạc giấy gấp không được khéo lắm bên cửa sổ phòng Chỉ Lan, liền biết kế hoạch mấy ngày qua lại tiến thêm một bước.

Lần này nàng không để lại hạc giấy, mà mang hạc giấy Chỉ Lan gấp về Lạnh Hương Cư, mở ra xem thì thấy một ngày tháng.

Ngày tháng là tín hiệu then chốt do Chỉ Lan gửi, còn địa điểm là do nàng chọn.

Nàng cần Chỉ Lan dẫn Hàn Tử Hằng đến đúng chỗ, từ đó hoàn tất kế hoạch của mình.

Chỉ Lan — một kỹ nữ nhỏ bé không đáng nhắc đến trong dòng sông lịch sử — vì thất bại trong mưu sát Hàn Tử Hằng mà chết thảm, từ đó để lại một vệt mực mờ trong đống tư liệu cũ kỹ.

Sau nhiều đêm lén ra khỏi phủ Bá tước, Thu Hằng đã quen thuộc từng con hẻm, từng dãy thanh lâu trong kinh thành, cuối cùng cũng tìm được nàng.

Ngày ấy, đã đến rất gần.

Thu Hằng gọi Phương Châu đến bên cạnh, bình tĩnh nói:

“Phương Châu à, ta muốn đi báo thù cho phụ thân.”

Phương Châu — người mỗi ngày cẩn thận làm đồ ăn ngon, vui vẻ nhìn mọi người thưởng thức bánh điểm tâm — không hề tỏ ra kinh ngạc.

Nàng chỉ đưa tay lau giọt lệ lăn nơi khóe mắt, hỏi Thu Hằng:

“Tiểu thư, vậy ta có thể làm gì cho người đây?”