Vụ kiện của Thu Hằng tố Hàn Tử Hằng phi ngựa đâm chết dưỡng phụ vẫn chưa ngã ngũ, thì lễ Đoan Ngọ đã cận kề.
Lễ Đoan Ngọ có cuộc đua thuyền rồng sôi động, hằng năm bên bờ sông đều chật ních bách tính, quan lại cũng được nghỉ một ngày để tận hưởng không khí lễ hội náo nhiệt.
Những năm trước, cả nhà phủ Vĩnh Thanh Bá đều tham gia náo nhiệt, năm nay lại có chút khác biệt.
“Ta tuổi cao sức yếu, không chịu nổi ở ngoài suốt nửa ngày. Năm nay Đoan Ngọ, mấy đứa Xuyên nhi ở nhà bầu bạn với bà tổ là được rồi.”
Phu nhân cả Triệu thị khẽ mím môi.
Lão phu nhân tinh thần còn dồi dào hơn bà ta, chẳng qua là cảm thấy cháu gái ra mặt kiện cáo thật mất mặt, không tiện xuất hiện trước các phu nhân quý tộc khác.
Thực ra lão phu nhân đúng là cảm thấy Thu Hằng khiến bà mất mặt, hơn nữa còn lo lắng bị nhà họ Hàn trả thù âm thầm.
Mấy đứa con trai thì dễ nói, chứ con gái mà gặp chuyện thì thiệt thòi dễ lắm, chẳng bằng nhốt tụi nhỏ trong nhà tránh đầu sóng ngọn gió.
“Vâng ạ.”
Thu Xuyên lên tiếng trước, Thu Vân, Thu Phù, Thu Doanh ba người em gái dù trong lòng nghĩ gì cũng đều đồng thanh đáp lời.
Lão phu nhân quay sang nhìn Thu Hằng vẫn chưa mở miệng.
Thu Hằng từ trong tay áo rút ra một tấm thiệp mời được chạm khắc tinh xảo: “Đang định thưa với tổ mẫu, Quận chúa Gia Nghi của phủ Khang Quận Vương hẹn cháu cùng đi xem đua thuyền rồng dịp Đoan Ngọ.”
“Quận chúa Gia Nghi?”
Không chỉ lão phu nhân kinh ngạc, cả phu nhân cả Triệu thị và phu nhân hai Lan thị cũng sửng sốt.
“Chỉ mời một mình cháu?”
“Trong thiệp viết như thế.”
Lão phu nhân suy nghĩ một lát, dặn dò: “Đến lúc đó dẫn theo nhiều nha hoàn, bà vυ' một chút, đi cùng với gia gia con.”
Cành ô liu từ phủ Quận vương đưa tới, đương nhiên không thể từ chối. Huống chi vào lúc này lại nhận được lời mời của Quận chúa Gia Nghi, cũng đủ để các phủ khác thấy rằng phủ Vĩnh Thanh Bá không bị ảnh hưởng quá lớn vì chuyện nhà họ Hàn.
Chỉ tiếc rằng người mà bà muốn giữ lại nhất lại không giữ được — lão phu nhân nghĩ vậy, lòng càng thêm phiền muộn.
Rời khỏi Thiên Tùng Đường, Thu Phù liền bực tức bộc phát: “Mong mãi mới tới lễ Đoan Ngọ, cuối cùng chỉ có chúng ta không được đi!”
Phu nhân cả vỗ nhẹ cánh tay con gái: “Còn đang ở bên ngoài, đừng nổi nóng. Em sáu của con hành xử hấp tấp, lão phu nhân cũng vì sợ ra ngoài nghe lời đàm tiếu nên mới vậy thôi.”
“Tổ mẫu sao lại thấy mất mặt? Em sáu vì nghĩa phụ mà đòi lại công đạo, có gì là sai?”
Nếu Thu Hằng làm sai, thì cô đã chẳng phí một gói bánh đường trắng cho nàng ta rồi.
Thu Phù thấy nói với mẫu thân không ăn ý, hậm hực bỏ đi.
Phu nhân cả nhìn bóng con gái, khẽ nhíu mày: thì ra Phù nhi không oán Thu Hằng, mà oán trách lão phu nhân.
Thật là ngoài dự liệu của bà.
Ngày Đoan Ngọ, Thu Hằng cùng Vĩnh Thanh Bá ra ngoài, ba chị em Thu Xuyên ở nhà nhận được bánh ú do Phương Châu gói.
Bánh ú đã được nấu chín, do tiểu nha hoàn của Lãnh Hương Cư chạy chân mang đến.
“Tỷ tỷ Phương Châu làm tổng cộng mười loại nhân, không đánh dấu gì cả, để mọi người ăn theo kiểu tùy duyên.”
Thu Phù nghe xong thì mặt sầm lại.
Mười loại nhân, lỡ ăn phải loại không thích thì vừa béo vừa tức, lại không được chọn, chắc chắn là chủ ý dở hơi của con nhỏ lòng dạ đen tối Thu Hằng kia.
Ngược lại, Thu Doanh hứng thú nói: “Thế mới vui, xem ai may mắn ăn trúng vị mình thích.”
Bánh ú nhỏ nhắn xinh xắn, bốn chị em quây lại ăn như bốc thăm, ăn đến đâu càng chẳng nói được lời nào.
Đồ ngọt Phương Châu làm quả thật rất ngon, bất kể nhân gì cũng thơm ngon!
Chỗ quan lại quyền quý xem đua thuyền rồng ở bờ sông Vĩnh Lạc trong nội thành. Hai bên bờ sông chia chỗ theo thân phận địa vị, vị trí đẹp nhất tất nhiên để dành cho hoàng gia.
Phủ Vĩnh Thanh Bá không được vị trí tốt lắm, vừa mới vào lều trại dựng sẵn thì Quận chúa Gia Nghi đã sai người đến mời.
“Đi đi, trước mặt Quận chúa đừng thất lễ.” Vĩnh Thanh Bá tùy tiện dặn dò một câu, rất yên tâm.
Con bé này ham trèo cao, trước mặt quý nhân ắt sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Thu Lục cô nương!” Thấy Thu Hằng đi tới, Quận chúa Gia Nghi nhanh chân chạy ra đón.
Bầu không khí vốn đã náo nhiệt, trống chiêng, tiếng cười nói, ca múa rộn ràng. Nhưng vì gần đây Thu Lục cô nương quá nổi bật, hành động của Quận chúa Gia Nghi lập tức khiến nhiều người chú ý.
Cùng Quận chúa Gia Nghi còn có hai tỷ muội Phùng Thải Nguyệt của phủ Hầu Trường Xuân.
Thấy ba người vây lấy Thu Hằng, không ít người trong lều nhỏ bắt đầu bàn tán nhỏ giọng.
“Đó chính là Thu Lục cô nương sao? Không phải nói nàng ta đắc tội với công tử nhà Hàn Điện Soái sao, sao lại được Quận chúa Gia Nghi—”
“Các người không biết à, sinh nhật Quận chúa Gia Nghi, Thu Lục cô nương tặng một đôi hương bội hình sen, rất được lòng Quận chúa.”
“Chính là loại hương sức gần đây Trần Tam ngày đêm nghiên cứu à?”
“Đúng thế, gọi là hương bội, ngươi còn chưa biết à?”
Quận chúa Gia Nghi kéo Thu Hằng ngồi xuống, vội vàng khoe ra hương bội vừa làm: “Sen thì làm không được, bướm cũng không, bản hình vuông tưởng dễ mà làm xong lại bị vênh, không biết sai ở đâu…”
“Khâu tháo khuôn, kiểm soát độ ẩm đều có yêu cầu...” Thu Hằng không giấu giếm, kiên nhẫn giảng giải các điểm cần lưu ý.
Phùng Thải Nguyệt âm thầm gật đầu.
Cô nương như Thu Lục cởi mở rộng rãi thế này quả là hiếm, thời buổi này ai mà chẳng giấu nghề.
“Biểu muội, cũng phải để Thu Lục cô nương uống ngụm trà chứ.”
Quận chúa Gia Nghi như sực tỉnh, tự tay rót trà cho Thu Hằng: “Hôm nay mẫu phi không đến, phụ vương ta thì đi theo hoàng bá phụ, chúng ta có thể trò chuyện thỏa thích.”
“Biểu ca không đến sao?”
Nhắc đến Thế tử Lăng, Quận chúa Gia Nghi nhăn mũi khó hiểu: “Dạo này ca ca ngày nào cũng lên đạo quán thắp hương, giống như muốn bái hết các đạo quán lớn nhỏ trong kinh, mẫu phi lo ảnh hưởng đến việc cưới hỏi.”
“Thế thì đáng tiếc—” Phùng Thải Tinh buột miệng, bị ba cặp mắt nhìn lại, có phần xấu hổ, “Cuộc đua thuyền rồng còn chưa bắt đầu, hay là chúng ta đi bắn Ngũ Độc đi.”
Bắn Ngũ Độc là trò dán tranh năm loại độc vật lên bia rồi dùng cung bắn, ai bắn trúng cả năm là rất nở mày nở mặt.
Khu bắn Ngũ Độc đã có nhiều người chơi, bên cạnh là trai gái chơi đá cầu, lệch hơn một chút thì tụm năm tụm ba chơi bài quan phổ.
“Quận chúa, Phùng đại cô nương, Phùng nhị cô nương—”
Bất kể quen hay không, các tiểu thư quý tộc đều đến chào hỏi. Còn với Thu Hằng, thái độ rõ rệt hơn: người không quen thì chỉ gật đầu, người từng gặp ở yến sinh nhật có người giả vờ không quen, có người lại nhiệt tình hỏi thăm.
“Hay quá!” Một tràng reo hò vang lên, là tiểu thư phủ Tể tướng Phương Nhụy bắn trúng đủ năm độc.
Bia Ngũ Độc không chỉ có một cái, Phùng Thải Tinh lấy một cây cung nhắm bắn, trúng ba độc.
Phùng Thải Nguyệt mỉm cười vỗ tay cổ vũ cho em gái.
“Thu Lục cô nương có muốn thử không?” Phùng Thải Tinh cầm cung nhỏ hỏi.
“Ta không biết bắn cung.” Thu Hằng lắc đầu, ngón tay trắng nõn, “Các tỷ chơi đi, ta vừa hay đứng xem học hỏi.”
Không khí đang vui vẻ, Quận chúa Gia Nghi cũng hăng hái bắn Ngũ Độc.
Thiếu nữ đứng bên yên tĩnh ngoan ngoãn, giống như một chú nai nhỏ vô hại.
Trên sân đá cầu, một tên công tử bột nhướng mày với bạn: “Thấy chưa, cô gái đứng bên kia chính là Thu Lục cô nương.”
“Thật sao?” Một tên khác đang tâng cầu, “Cuối cùng cũng đợi được, để ta thay Tử Hằng huynh lấy chút lãi trước!”
Nói xong, hắn khựng lại một chân tâng cầu vài cái, rồi nhảy lên móc ngược.
Quả cầu như sao băng, lao thẳng về phía thiếu nữ đang đứng yên...