Nghe Nói Nữ Quan Thích Người Đẹp

Chương 12

Đúng là sau giờ ngọ, khoảnh khắc ánh mặt trời mãnh liệt nhất trong ngày, nhưng dù sao cũng là ngày xuân nên không quá nóng nực, chỉ hơi ấm áp thôi. Tạ Vân Thiệu đứng giữa sân rộng, nhìn quanh những kệ binh khí với đủ loại trường kích lưỡi dao sắc bén. Bên kia, Quý Lê đã nhận thanh trường kiếm từ thị nữ, đang dùng chiếc khăn trắng tinh tế lau chùi.

"Cô thật sự muốn đấu với ta sao?" Tạ Vân Thiệu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý: "Bản thế tử cũng từng học đấy." Hắn quả thật đã học, tuy công phu không vững chắc lắm, nhưng ít ra tư thế bề ngoài cũng ra dáng.

Quý Lê không để ý đến hắn: "Đưa kiếm cho thế tử."

"Vâng." Thị nữ tháo một thanh trường kiếm trao cho Tạ Vân Thiệu. Hắn cầm kiếm xoay một vòng, ra vẻ như rất am hiểu.

Trong khi Tạ Vân Thiệu còn đang cố tỏ ra oai phong, Quý Lê đã cầm kiếm tiến lên. Đây là lần đầu tiên Tạ Vân Thiệu thấy có người sử dụng kiếm như gậy gộc.

Trường kiếm "bang" một tiếng đánh vào cổ tay đang cầm kiếm của hắn, cánh tay lập tức mềm nhũn, kiếm rơi xuống đất.

"Căn cơ không có, tay chân vô lực." Ngay sau đó Quý Lê lại vung kiếm đánh vào các chi khác, cuối cùng một đòn ngang khiến hắn lùi lại vài bước.

Quý Lê đứng yên tại chỗ, nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Tạ Vân Thiệu, khóe môi cong lên, tay phải vừa động, trường kiếm lập tức xé gió đâm thẳng về phía hắn đang đứng ngây ra giữa sân.

Lưỡi kiếm sắc lẹm phản chiếu ánh nắng, tỏa ra hàn quang khiến người run sợ. Là con một của Ninh Vương, là cục cưng của Thái Hậu, xung quanh Tạ Vân Thiệu chưa từng thiếu kẻ nịnh bợ xu nịnh, chưa từng có ai dám động đến hắn, huống chi là vung kiếm về phía hắn. Đây không chỉ là vung kiếm dọa dẫm, mà như muốn lấy mạng hắn!

Tạ Vân Thiệu vốn đã bị đánh cho hai chân mềm nhũn, giờ càng thêm run rẩy. Trường kiếm sượt qua vành tai, mang theo một luồng kình phong. Chỉ trong tích tắc, một tiếng "hự" vang lên, thanh kiếm đã cắm chắc vào tường.

Tạ Vân Thiệu khó nhọc nghiêng đầu, nhìn sợi tóc đen đang lả tả rơi xuống, không khỏi nuốt nước bọt. Chỉ thiếu chút nữa thôi, rơi xuống đã là tai chứ không phải tóc!

"Lần này bỏ qua, nhưng... Nếu có lần sau, Ninh thế tử còn dám nói năng bừa bãi, bản quan sẽ rút lưỡi ngươi... cho chó." Giọng lạnh lẽo vang lên, Tạ Vân Thiệu mở to mắt nhìn nàng đầy mờ mịt.

Quý Lê cũng nhìn lại hắn, nở một nụ cười tàn nhẫn đúng lúc.

Thị nữ Vũ Miên vừa nghe Quý Lê dứt lời, lập tức dắt một con chó đen to lớn đến gần. Con chó có bộ lông bóng mượt, đang nhe răng trợn mắt muốn lao về phía trước. Tạ Vân Thiệu thầm nghĩ, nếu không phải Vũ Miên đang giữ nó, chắc chắn nó đã lao thẳng về phía hắn rồi.

"Thế tử, đây là chó săn bá vương của Quý phủ, tên là Hắc Ca. Ngươi có thể thử làm quen với nó trước."

Sau khi dọa cho Tạ Vân Thiệu một phen, Quý Lê dẫn người rời khỏi Diễn Võ Trường. Vũ Miên vừa dắt Hắc Ca vừa nhớ lại vẻ mặt ngây dại của vị Thế tử kia, cười hỏi: "Đại nhân, nếu sau này Ninh thế tử thực sự nói năng bừa bãi, người định rút lưỡi hắn cho Hắc Ca ăn thật sao?" Hắc Ca nghe thấy tên mình, liền hưng phấn vẫy đuôi, ngẩng cao đầu lên.

Quý Lê liếc nhìn nó, thản nhiên nói: "Sao có thể? Ninh Vương còn không đòi mạng ta à? Chỉ dọa tên ngốc đó thôi."

Vũ Miên gật đầu: "Cũng phải, đó là con một của Ninh Vương, dù Ninh Vương có ngốc nghếch đến đâu, nhưng đυ.ng đến con trai mình thì không dễ đâu."

"À phải rồi, đại nhân, đã đến giờ cơm, chúng ta có nên mời Ninh thế tử ở lại dùng bữa trưa không?"

"Ngươi nghĩ hắn có dám ở lại không?"

Vũ Miên mỉm cười: "Hỏi một câu cho có lễ thôi."

Khi tiểu nha hoàn hỏi có muốn ở lại dùng cơm trưa không, Tạ Vân Thiệu vội vã nắm lấy gã sai vặt Thất Dẫn chạy vội ra cổng Quý phủ. Tiểu nha hoàn nheo mắt nhìn theo, rồi đến bên hồ soi gương, tự nhủ mình cũng không xấu xí lắm, sao phải chạy như thấy ma thế?