Chương 12
Edit: Mèo mập.Beta: Lỳ.
Sáng sớm ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng khách, Lâm Tu Chân đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Riley tóc vàng mắt xanh vật vờ ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách, trước mắt TV vẫn còn đang chiếu tin tức buổi sáng.
Lâm Tu Chân thở dài một cái, bàn tay “ba” đánh vào cái mông Riley:
– Trở về phòng ngủ đi! Đừng ở chỗ này thật xấu hổ!
Riley ánh mắt mơ màng ngồi dậy, quần áo không chỉnh kề bên tai nói:
– James, ngươi ôm ta đi ~~
– Ít ở nơi này giả bộ ghê tởm đi!
Lâm Tu Chân một cước đem cái thân thể cao lớn đó đá xuống đất.
– Ngươi cút đi!
Riley ủy khuất ngồi trên ghế sa lon, làm bộ nói:
– James, ngươi quá thiên vị đi?! Tối ngày hôm qua còn ôm người khác đi ngủ. Thế nào cũng không thể ôm em họ ngươi một chút?
– Thiết ~ ngươi làm sao có thể so cùng Tiểu Quai của ta đây?
Lâm Tu Chân tuấn nhan đắc ý không tự chủ mỉm cười.
– Đó là người yêu bảo bối của ta, là tâm can bảo bối ta muốn che chở trong tay cả đời......
– Ố ồ? Những lời ghê tởm như vậy ngươi cũng nói ra được?
Riley tò mò nhướng mày.
– Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngươi đối với thứ gì coi trọng như vậy.
Lâm Tu Chân thâm trầm vỗ vỗ bả vai Riley, ngữ khí hùng hồn nói:
– Ngươi cũng nên tu dưỡng tâm tính, không nên cả ngày nhàn rỗi. Xem ta làm bác sỹ nhiều năm như vậy, tích đức a! Trời cao cũng nhìn thấu, cho nên mới để cho ta gặp gỡ Tiểu Quai bảo bối.
– Quên đi. Ta bây giờ cũng sống rất vui vẻ a.
Riley từ chối cho ý kiến ngã đầu trên ghế sa lon:
– Đúng rồi, ngươi ngược lại nói cho ta một chút, ngươi làm thế nào gặp tiểu hồ ly có thể biến thành người này?
– Cái này nói ra cũng rất dài.
Lâm Tu Chân híp mắt, nhớ lại kỷ niệm ngọt ngào......
Trong phòng khách tiếng nói chuyện ồn ào. Tiểu Quai nhắm mắt lại, hơi nhíu mày, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, ôm chăn ở trên giường lăn tới lăn đi. Từ bên trái lăn đến bên phải, từ đầu giường lăn đến cuối giường, khắp nơi đều tìm không được ***g ngực ấm áp của A Chân.
– A Chân ~ A Chân ~
Tiểu hồ lẩm bẩm gọi, ôm chăn cọ tới cọ lui. Nhưng nửa ngày cũng không có hồi âm. Tiểu Quai rốt cục không còn kiên nhẫn, vạn phần ủy khuất mở mắt. A Chân cũng không ở trong phòng.
Tiểu Quai lập tức từ trạng thái mơ màng tỉnh lại, cảnh giác dựng lỗ tai hồ ly lên. Hắc, thì ra là A Chân ở trong phòng khách a. Bọn họ cười thật vui vẻ. Di? Bọn họ? Hắn là ai? Đúng rồi, là em họ của A Chân. A ~~ cái em họ đó mở miệng nói thích A Chân!
Tiểu Quai giận dữ phồng má, A Chân quá đáng, tại sao có thể bỏ ta lại cùng người kia nói chuyện phiếm, trò chuyện lại vui vẻ như vậy! Tiểu hồ thân thể tuyết trắng từ trên giường lăn xuống, nắm lấy một cái áo sơ mi trắng tùy tiện khoác lên người. Liền nhanh chân, cấp tốc hướng phòng khách chạy tới.
– A Chân ~~
Theo tiếng kêu ngọt nị, một thân ảnh màu trắng hỏa tốc nhảy vào trong ngực của mình, dùng cả hai tay hai chân quấn chặt ở trên người của mình. Lâm Tu Chân mỉm cười ôm tên tiểu nhân kia mà cưng chiều hôn lên gương mặt ửng hồng một cái:
– Hôm nay thế nào ngoan như vậy a. Không cần gọi tự mình rời giường?
Tiểu tử nắm lấy vạt áo Lâm Tu Chân, đầu nhỏ không an phận ở trên ngực người yêu cọ tới cọ lui, hàm răng khắp nơi gặm cắn làm nũng:
– A Chân làm gì một mình len lén rời giường. Ta ở lại sẽ sợ hãi ~
– Đừng sợ đừng sợ, ta vĩnh viễn cũng không bỏ lại Tiểu Quai nữa.
Lâm Tu Chân hôn nhẹ lên gò má của Tiểu Quai.
Tiểu Quai cười hì hì, thân mật dụi dụi đầu vào mặt của Lâm Tu Chân, liếc Riley bên cạnh một cái mỉm cười, bĩu môi nói:
– Cũng không được bỏ ta lại cùng người khác nói chuyện phiếm!
– Ha ha, bảo bối nhi ghen đây mà.
Lâm Tu Chân cười lớn, ở bên hông của Tiểu Quai ra sức chọt chọt, chọc cho tên tiểu tử kia giãy dụa tránh né:
– Thật là nhột thật là nhột ~ A Chân khi dễ ta ~
Riley bên cạnh, hai tay chống cằm, một bộ dáng xem kịch vui. Tiểu Quai áo sơ mi đơn bạc, mơ hồ nhìn thấy thân thể xinh đẹp trong lớp áo, một đôi thon dài nuột nà, quấn ở trên người của Lâm Tu Chân, ánh mắt Riley thoải mái giống được ăn kem ghim chặt vào thân ảnh tuyết trắng đung đưa trước mắt.
Lâm Tu Chân bất mãn trợn mắt nhìn Riley một cái, nhìn bộ dáng cái tên kia nước miếng đều chảy ra, thật là không thoải mái.
– Bé ngoan, chúng ta biến trở về hồ ly có được không? Không nên để cho cái tên đại sắc lang mặt trắng đó nhìn đi.
Lâm Tu Chân bộ dáng mười phần hẹp hòi keo kiệt, ở bên tai Tiểu Quai thổi khí.
– Vậy ngươi phải đút ta uống sữa tươi ~
Tiểu Quai ôm cổ người yêu, thân thể yêu kiều uốn éo, cái mông nhỏ tròn trịa dùng sức ở trên đùi Lâm Tu Chân cọ tới cọ lui.
– Hảo hảo ~
Lâm Tu Chân không chút nào kiêng kỵ bóp cái mông tuyết trắng một cái.
– Đem tâm can của ta cũng đút cho ngươi ăn ~
Tiểu Quai đắc ý ha ha cười, chớp mắt một cái, mỹ thiếu niên khả ái liền biến thành tuyết hồ nho nhỏ, ở dưới áo sơ mi chui ra, đầu nhỏ mao nhung tựa như làm nũng ở trên bụng của Lâm Tu Chân củng tới củng lui.
Lâm Tu Chân ôm tiểu hồ ly, đi tới phòng bếp, đem sữa tươi đã làm nóng từ sớm ở lò vi sóng (microwave oven) rót vào bình, lại quay đầu lại ngồi vào ghế sa lon phòng khách, một tay gãi cái bụng tiểu hồ ly tuyết trắng, một tay cầm bình sữa lên.
Tiểu Quai hạnh phúc ngửa mặt nằm ở trong ngực Lâm Tu Chân, tiểu móng vuốt khoác lên cổ tay của người yêu, mắt khép hờ nhấm nháp bình sữa tươi, đuôi to xù lông nhàn nhã nhẹ nhàng phe phẩy.
Nhìn Lâm Tu Chân chuyên chú nhìn say đắm tiểu hồ ly, một bộ dáng hạnh phúc mãn nguyện, Riley tay chân nhanh nhẹn lấy ra một máy chụp hình, tách một tiếng bắt đầu chụp hình, cười hì hì nói:
– James, để cho Công tước đại nhân xem cuộc sống ngọt ngào của ngươi một chút, hắn nhất định sẽ thật cao hứng.
Vừa nói, lại biến hóa các loại góc độ, trên dưới trước sau trái phải liên tục chụp hình.
Lâm Tu Chân cũng không quản hắn, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một cái, tự mình nắm móng vuốt tiểu hồ ly, vui vẻ vân vê chơi đùa. Hồi lâu, mới chợt nói ra một câu:
– Lão nhân gia cùng quản gia Booth vẫn khỏe chứ?
– Hì hì, muốn biết? Chính mình đi gặp hắn. Các ngươi cũng mấy thập niên không gặp mặt.
Riley di chuyển ống kính máy chụp hình, trọng điểm chụp lấy vẻ mặt khả ái tham ăn của Tiểu Quai bảo bối.
– Được rồi được rồi. Đừng chụp nữa. Muốn chụp hình hồ ly ngoan ngoãn nhà ta, trước đi làm điểm tâm!
Lâm Tu Chân buông bình sữa trống trơn xuống, một tay chặn ống kính Riley lại.
Tiểu Quai liếʍ liếʍ tiểu móng vuốt, trở mình, nằm ở trên đùi Lâm Tu Chân, ôm đuôi to nhung nhung của mình, che mặt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen láy, giảo hoạt chớp chớp, tựa hồ phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy. Không cho ta ăn cơm, ta cũng không cho ngươi chụp hình.”
Riley gãi đầu một cái, vỗ ***g ngực dũng cảm cười nói:
– Cái này có gì khó! Xem ta là một trong 10 người sành ăn nhất trên thế giới, một bữa sáng ngon lành cũng không làm khó được ta!
Dứt lời liền hướng phòng bếp.
– Cũng may ngày hôm qua ta mua sắm một đống nguyên liệu nấu ăn, các ngươi chờ thưởng thức bữa tiệc lớn kiểu Pháp đi ~
Một canh giờ sau, trên bàn ăn Riley hỏa tốc dọn lên món ăn tỉ mỉ chế biến: gan ngỗng, trứng cá muối, bánh mì Pháp và súp ngô. Tiểu Quai khó nhịn được nhảy ra từ trong ngực Lâm Tu Chân, thân thể mũm mĩm tuyết trắng nhảy lên bàn ăn, tò mò quan sát những món ăn chỉ thấy ở trong TV.
Tiểu hồ ly ngửi ngửi gan ngỗng, cau mày chà chà đầu lưỡi béo mập, cái mông ngoắt một cái, cái đuôi đảo qua, quay đầu về phía súp ngô. Ngửi ngửi, dáng vẻ giống như cũng không tệ lắm. Tiểu móng vuốt không khách khí hướng trong chén, liếʍ một cái. Ách ~ mùi cũng khá, tựa hồ không ngon hơn so với sữa đậu nành, sữa tươi a.
– Ăn rất ngon chứ?
Đối mặt khuôn mặt Riley tươi cười nịnh nọt mà lại mong đợi, tiểu hồ khổ sở gãi gãi lỗ tai, nhảy xuống bàn ăn, chạy vào trong ngực Lâm Tu Chân.
– Đầu bếp Riley, xem ra món ăn Pháp của ngươi không hợp khẩu vị với người Trung Quốc thuần túy chúng ta a.
Lâm Tu Chân nhìn thấy Tiểu Quai lắc lắc đầu nhỏ bộ dáng thất vọng hận sắt không thành thép, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, ha ha cười, ôm tiểu hồ ly ngồi vào bàn ăn trước mặt.
– Không phải đâu? Đây chính là gan ngỗng chánh tông a!
Riley lấy lòng cầm lên một khối gan ngỗng đen thùi lùi, đưa tới khóe miệng Tiểu Quai.
Tiểu hồ ly nghiêng đầu qua chỗ khác, nhắm mắt lại, đầu nhỏ một đường hướng trong ngực Lâm Tu Chân chui, hết sức kháng cự mùi gan ngỗng. Riley không thể làm gì khác hơn là múc một muỗng trứng cá muối:
– Vậy thử cái này một chút?
Nhìn Riley bận rộn từ sáng sớm, Lâm Tu Chân cũng không nhẫn tâm, tay lấy một chút trứng cá muối:
– Ngoan, đây là thức ăn rất có dinh dưỡng. Thử một chút.
Tiểu Quai mới miễn cưỡng nghiêng đầu lại, liếc ngón tay Lâm Tu Chân dính đồ ăn một cái. Rốt cục nhắm mắt lại, há mồm ra, một bộ dáng tráng sĩ vì nghĩa, đầu lưỡi phấn nộn nhanh chóng liếʍ trứng cá muối.
– Như thế nào?
Riley chớp con mắt, ghé đầu lại.
Tiểu hồ ly gãi gãi cái bụng, chép miệng “ai” thở dài một cái, tiểu móng vuốt tựa như an ủi vỗ vỗ đầu Riley.
– Hừ! Đồ ngốc không biết thưởng thức!
Riley thở phì phò ngồi trên ghế, tay trái gan ngỗng, tay phải một ổ bánh mì, nhét đầy miệng, giận dữ nói:
– Các ngươi không thích. Tự ta ăn!
Lâm Tu Chân thương hại nhìn hắn, xé một miếng bánh mì, chấm vào súp ngô, đưa tới khóe miệng Tiểu Quai:
– Riley, ngươi phải chú ý thân phận của mình, đừng ăn nhiều như vậy. Nếu không......
Tiểu Quai ăn bánh mì ngược lại mùi vị thật ngon, tiểu hồ cặp mắt nghi hoặc, linh lợi nhìn sang Lâm Tu Chân, lại nhìn ngắm Riley. Nếu không...... sẽ như thế nào đây?
Chỉ chốc lát, trên bàn gan ngỗng, trứng cá muối, bánh mì cũng bị Riley quét dọn không còn, bánh mì trong tay Lâm Tu Chân cũng bị Tiểu Quai lấp đầy bụng. Riley hài lòng vỗ bụng:
– Thật là mỹ vị a......
Nhưng bụng của hắn cũng không hợp tác truyền đến một trận thanh âm ục ục, tóc vàng mắt xanh đẹp trai lúng túng đỏ mặt một chút:
– Chính là cơm nước xong luôn là muốn đau bụng tương đối phiền toái......
Dứt lời, liền chạy thẳng tới toilet.
Tiểu Quai lấy móng vuốt che miệng, ánh mắt cong cong cười, Lâm Tu Chân trìu mến vuốt ve bộ lông tiểu hồ nhu thuận:
– Bây giờ ngươi biết rồi? Tại sao ta không ăn gì ngoài máu, nguyên nhân chính là như vậy.