Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 46

Chương 46
Trần Lạc vội vã đem ngọc bội trong tay bỏ vào trong giới chỉ, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu nhìn xem trái phải, chui vào sau một cái bình hoa cao.

Người trong chuyến đi này của Thân Phồn còn có trưởng lão không biết tu vi gì, cho dù bởi vì mất đi máu huyết nhưng vẫn không thể khinh thường. Giây trước cậu vừa trốn cẩn thận xong, giây tiếp theo người liền tiến vào . Đem khí tức trên người áp chế, Trần Lạc dựng thẳng lỗ tai cố gắng nghe rõ những người này nói.

“Nơi này đại khái chính là chính điện .” Đầu tiên là thanh âm của một người nam nhân.

“Không vội, cẩn thận bẫy rập.” Ngay sau đó là một thanh âm già nua.

Nghe như là cái trưởng lão kia, bất quá vì sao sẽ bỗng đột nhiên già nhiều như vậy. Trong đầu Trần Lạc chuyển một chút, cũng không có để ý, tiếp tục nghe bọn hắn nói.

“Trưởng lão hiện chờ ở chỗ này một chút đi, ta mang người đi bên trong nhìn xem. Thân Lộc, lại đây bảo hộ trưởng lão!” Cái thanh âm này chắc là Thân Phồn.

Ngay sau đó liền có vài âm thanh cước bộ phân tán. Bởi vì đối phương tu vi cao hơn chính mình rất nhiều, Trần Lạc không dám thả ra linh thức, chỉ có thể dùng lỗ tai hết sức nghe tiếng bước chân mỏng manh. Ước chừng có hơn mười người, so với mới vừa tiếp vào đã giảm hơn phân nửa quân số.

“Thiếu gia, nơi này không thành vấn đề.”

Không bao lâu, xác nhận an toàn xong, Thân Phồn mới nhẹ nhàng thở ra, để người đem trưởng lão nâng đến ngồi xuống trên ghế trong điện.

“Trưởng lão, hiện tại cảm giác thế nào?” Thanh âm an tĩnh một hồi, Thân Phồn lại hỏi.

“Phải nhanh một chút đi ra ngoài, hắc nê (không hiểu, tính dịch đống đen mà thấy kì kì nên để vậy luôn) kia quá lợi hại , ở lâu chỉ sợ không ai có thể may mắn thoát khỏi.” Thân trưởng lão mới vừa rồi lại nuốt chút đan dược bổ linh khí.

Lúc ban đầu khi tiến vào cái Biển Cả Ẩn kia làm cho bọn họ ăn không ít mệt, mãnh thú bên trong cư nhiên là oán linh nhập ma, điều này làm cho bọn họ giảm hơn phân nửa quân số, mà cái hắc nê kia thoạt nhìn giống như dơ bẩn năm xưa , lại hút thọ mệnh người, quỷ dị nghịch chuyển thuộc tính linh lực. Khi cùng oán linh chiến đấu , cơ hồ trên người mỗi người đều bị thương cũng do trúng chiêu của hắc nê, nếu không phải Thân trưởng lão quyết định thật nhanh, lại dùng máu huyết mạnh mẽ đuổi đi hắc nê trên người người còn sống, chỉ sợ bọn họ không thể thoát khỏi Biển Cả Ẩn. Liên tiếp mất đi hai giọt máu huyết cũng làm công lực Thân trưởng lão giảm đi, biểu hiện lớn nhất bên ngoài là nhanh chóng già đi, kỹ năng thân thể suy yếu.

“Nơi này không có gì, ta dẫn người về phía sau nhìn xem.” Thân Phồn đáp, hắn cau mày nhìn người dư lại bên người, cơ hồ không một ai hoàn hảo, mà ngay cả kinh mạch cả người hắn cũng ẩn ẩn đau, nhưng trạng thái hiện tại của trưởng lão rõ ràng không thể lại mệt nhọc , “vài người các ngươi , toàn bộ lưu lại bảo vệ trưởng lão.”

Thân Phồn liên chọn vài người bị thương nhẹ nhất lưu lại, mang theo những người khácđi ra phía sau. Trong việc này mục đích lớn nhất của bọn họ chính là truyền thừa Hàm Thần chân nhân lưu lại trong truyền thuyết, cùng với

chủ nhân động phủ này là người giàu có cùng kinh tài tuyệt diễm nhất Tu Chân giới

vạn năm trước , chỉ nhiêu đó đã đủ để bù lại tổn thất này.

Trong đại điện từ từ an tĩnh lại, Trần Lạc cảm giác hít thở không thông, lúc này mới phát hiện mình lại không tự giác ngừng lại hô hấp. Hồ Hồ yên lặng cắn tay cậu, Trần Lạc mang nó thả xuống dưới, trên người khoác ảo trận, cũng nhìn không được Hồ Hồ đi nơi nào, chỉ chốc lát, liền lần thứ hai cảm nhận được xúc cảm lông xù kia.

“Nha nha…” Hồ Hồ gọi hai tiếng, dọa Trần Lạc chảy mồ hôi lạnh , một tay lấy tiểu hồ ly trong suốt nhét vào trong ngực che đến không ra lộ một tia gió, một mặt lần thứ hai ngừng thở lui đến

sau bình hoa. Nhưng cũng không có động tĩnh gì, cậu đánh bạo ló đầu ra nhìn, Thân trưởng lão cùng vài hộ vệ từ từ nhắm hai mắt, giống như là ngủ say .

“Hồ Hồ, đây là ngươi làm?” Trần Lạc kinh hỉ đem một đoàn lông xù giơ lên trước mắt, nhìn tiểu hồ ly triệt đi ảo trận, đắc ý gật đầu.

Cho dù xác định đối phương đều lâm vào ảo cảnh, Trần Lạc vẫn tận lực phóng nhẹ cước bộ.

Đang bối rối lại tới đây, cậu còn không có thấy rõ hoàn cảnh chung quanh liền núp vào, lúc này rốt cục có thể đánh giá một phen.

Đại điện thực trống trải, không có một cây cột chống đỡ, đỉnh chóp là một mảnh sao trời cuồn cuộn, nơi cậu ẩn thân là một cái bình ngọc cao bằng một người dựa vào gần vách tường ngược lại khó không thấy được. Hai bên chỉnh giữa bãi đất đặt tọa ỷ, mấy người Thân trưởng lão liền chiếm cứ chỗ ngay môn khẩu kia. Mà làm người ta chú mục nhất trong đại điện là cái song kiếm điêu khắc phá lệ hoa lệ kia. Điêu khắc tối sầm, nhìn không ra chất liệu gỗ. Rõ ràng là điêu khắc lại phảng phất có kiếm khí, có thể thấy được công lực thâm hậu của người điêu khắc.

Trữ vật giới trên tay Trần Lạc đột nhiên nóng lên, nhưng cậu sớm bị điêu khắc độc đáo kia

mê hoặc tâm thần, cả tiếng kêu kinh hoảng của Hồ Hồ đều không có chú ý, thẳng đến chính mình bị công kích, trường kiếm mang theo sát ý xẹt qua bên cạnh cậu.

“Ngươi thế nhưng còn chưa có chết.”

Trần Lạc quay đầu lại, Thân trưởng lão ngồi trên ở ghế, bên trong một đôi con ngươi khàn khàn tràn ngập sát ý sắc bén mà bén nhọn.

Cho dù bản thân bị trọng thương, thậm chí tu vi thụt lùi, ảo cảnh cũng vô pháp mê hoặc vị trưởng lão này, trách không được Thân Phồn chỉ dẫn theo một người hắn tới nơi này.

Hồ Hồ phát ra tiếng kêu bén nhọn, Trần Lạc rõ ràng cảm giác đến chính mình lại tiêu thất trong mắt Thân trưởng lão, nhưng tiếp theo trường kiếm màu xanh kia lại thẳng

hướng về phía cậu , không chút do dự, tựa hồ tận mắt nhìn thấy bóng dáng của cậu, dưới ý đồ né tránh của Trần Lạc lại dịch chuyển ra một góc độ quái dị, đâm vào bờ vai của cậu.

Đau, vạn phần đau. Trần Lạc cắn răng, đón đỡ một kiếm này, dùng thân thể ngăn cản đối phương tiếp tục công kích, nhanh chóng vọt tới trước. Cùng lúc đó, trong điện xuất hiện vô số tu sĩ béo trắng, đều là ngụy trang của cậu.

Thân trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thân thể vẫn không nhúc nhích, lần thứ hai xuất ra một thanh kiếm, đem ảo giác đồng thời tiêu diệt, lại nhắm ngay Trần Lạc.

Trưởng lão này đó đạo pháp nhiều năm, cho dù nhìn không tới thực thân của tiểu tử kia, cũng không khó tìm được vị trí đối phương, ảo thuật của Hồ Hồ gặp phải thiên địch.

Kiếm kia giống như là vật còn sống , vô luận Trần Lạc trốn như thế nào đều có thể nhanh chóng theo sau, để tránh cho bại lộ thân phận, cũng không có thể sử dụng Du Ngư kiếm, cậu đơn giản đem thanh kiếm đơn thuần trên vai lấy ra, đón đỡ một thanh kiếm khác.

Chắn lại chặn, thanh kiếm vốn là địch nhân với linh khí, tự nhiên không nghe sai sử của cậu, tiếp nhận khống chế mạnh mẽ liền nháy mắt bị chặt đứt, bản thân của cậu cũng bị quăng ra ngoài, lần thứ hai rời xa Thân trưởng lão.

“Chút tài mọn lại khoe khoang trước mặt lão phu.” Thân trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hắn lúc ban đầu chính là không có phòng lại tăng thêm bị thương, trong lúc nhất thời bị ảo cảnh vụng về của Hồ Hồ mê hoặc, nhưng nếu hắn đã có cảnh giác, ảo thuật nho nhỏ này trong mắt hắn chính là thùng rỗng kêu to.

Nên đưa tiểu nhân này hạ hoàng tuyền .

Trường kiếm tránh cũng không thể tránh, Trần Lạc một hơi đề cổ họng, liều mạng lui về phía sau , mà Hồ Hồ bắt đầu kêu thê lương, bài trí bốn phía đều chấn động che ở trước mặt Trần Lạc.

Không được.

Đang lúc này, một bàn tay nắm chắc mũi kiếm, nam nhân dùng miếng vải đen che mặt chắn trước mặt Trần Lạc.

“Xem ra đồng lõa của ngươi cũng còn sống, bất quá Thân gia ta đều chết người nhiều như vậy, các ngươi cũng dừng ở đây đi!” (nói túm lại là GATO chứ giề) Thân trưởng lão liếc mắt một cái liền xem thấu người này bất quá Trúc Cơ kỳ, căn bản không đáng nhắc tới, mới chịu dùng sức lại cảm thấy một cỗ khí tức nồng đậm không rõ.

Người bịt mặt kia hướng hắn mỉm cười, trong mắt hiện lên hồng sắc diễm lệ, tiếp hắn cảm thấy ghế ngồi của mình có dị động. Không kịp cẩn thận tự hỏi, liền lập tức buông tha trường kiếm, sử dụng khí lực chạy ra khu vực này.

“Ngược lại trốn thực nhanh.” Trần Lăng sảng khoái hít vào một hơi, thanh âm thiếu niên như ngọc bội va chạm, phá lệ dễ nghe, lại có loại cảm giác huyết tinh.

Thân trưởng lão quay đầu nhìn địa phương mới vừa rồi chính mình đã ở, trên những cái tọa ỷ thoải mái mà đẹp đẽ quý giá đó toát ra mũi nhọn thật dài, đem người Thân gia còn đắm chìm trong ảo cảnh chưa thức tỉnh

toàn bộ đâm thủng. Quái dị chính là, cũng không có chảy ra nhiều máu.

Tọa ỷ đó đột nhiên công kích bọn họ, chẳng lẽ là bị người bịt mặt này chỉ thị! Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ truyền thừa đã bị người này cầm đi, người này tuyệt không thể lưu.

Thân trưởng lão nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn người bịt mặt kia liền bất đồng . Đặt ở bình thường, người như vậy hắn duỗi tay có thể diệt một tá, không quản hắn là công pháp quỷ dị gì. Nhưng hôm nay lại không được, nếu không cẩn thận, hắn thật sự có khả năng chết nơi đây.

“A… Ca ca!” Trần Lạc thấy Trần Lăng vốn là kinh hỉ , nhưng đối phương vừa ra tay liền lấy mấy cái mạng người, huống hồ cảnh tượng này còn phá lệ đáng sợ, làm cậu ẩn ẩn có chút bất an.

Nhưng này đây là địch nhân, cậu ở Tu Chân giới nhiều năm như vậy cũng đã sớm thấy rõ , không là bọn họ chính là cậu, luôn có một bên phải chết.

Cậu oán niệm , cũng bất quá là làm trên tay Trần Lăng lây dính máu tươi. Nhưng mỗi người đều yêu cầu trưởng thành, cậu bỏ ra đoạn kiếm, ánh mắt kiên định, lại đi nhìn những cái thi thể thê thảm đó, trong lòng không tiếp tục đồng cảm.

Trần Lăng quay đầu lại nhìn cậu, luôn ôn nhu như trong dĩ vãng nói: “Ngoan, chờ ta đem người này giải quyết đã.” Ánh mắt của hắn mịt mờ lưu luyến tại miệng vết thương trên vai Trần Lạc,

huyết sắc trong mắt càng thêm nồng đậm.

Thân trưởng lão còn không có động tác, Trần Lăng cũng không thèm để ý, xoay người nhặt lên thanh kiếm gãy đằng trước, đi đến trước song kiếm điêu khắc, đặt ở mặt trên. Mới vừa rồi tay không nắm chặt trường kiếm cũng để lại vết cắt trên tay hắn, giờ phút này liền trực tiếp đem huyết dính lên.

Hành động này chính là đang nói rõ, song kiếm điêu khắc là một thứ tốt.

Thân trưởng lão nháy mắt phát động công kích, lôi đình tử sắc (sấm sét tím)tại trên không chỗ Trần Lạc hạ xuống, trong phòng nháy mắt tràn ngập ánh sáng chói mắt. Mà khi ánh sáng tán đi, Thân trưởng lão khó có thể tin nhìn đến sấm sét dừng lại tại giữa không trung, tụ thành một cái lôi cầu. Thanh kiếm rơi trên mặt đất, hai thanh trường kiếm điêu khắc hóa thành một đen một trắng nổi tại giữa không trung.

Trần Lăng động cũng không động, hắn rút ra song kiếm, xoay người đối với thân trưởng lão mỉm cười: “Đi chết đi.”

Thân trưởng lão phát hiện mình không động đậy, trong nháy mắt đó hắn giống như bị động phủ này hạn chế hành động của bản thân, mà người bịt mặt cùng lôi cầu đồng thời hướng hắn mà đến. Trường kiếm màu đen trước một bước đâm thủng đan điền hắn, trước khi lôi cầu chấm dứt tánh mạng của hắn, hắn có thể cảm giác được có loại hấp lực đáng sợ đem linh khí trong Nguyên Anh toàn bộ hút đi, cho dù chính là không đến một giây thời gian, cũng hoàn toàn đoạn tuyệt con đường buông tha thân thể chạy trốn của hắn.

Chân nhân đệ nhất lại chết tị đây, trong tay một vị Trúc Cơ tu sĩ!

“Thân Phồn bọn họ còn ở phía trước, chúng ta nhanh ly khai.” Hồ Hồ cởi bỏ ảo trận, Trần Lạc đi đến bên người Trần Lăng, ánh mắt thủy chung tránh đi

thi thể người Thân gia cùng Thân trưởng lão.

Đang nói, rất xa liền truyền đến tiếng bước chân.

“Được, nơi này cũng không có đồ vật gì cần cả lấy , đi theo ta, ta biết rời đi như thế nào.” Trần Lăng vội thu hồi hai thanh kiếm, lấy đi trữ vật giới trên người Thân trưởng lão

, lôi kéo Trần Lạc cùng Hồ Hồ hướng một bên trên vách tường mà đi.

Cảm giác xuyên qua một tầng lá mỏng qua đi, bọn họ lại về tới nơi lúc ban đầu tiến vào , bên trong sơn động tràn đầy ký hiệu. Trần Lạc kinh dị quay đầu lại nhìn, nơi đó chính là một mặt vách tường.

Lúc này toàn bộ ký hiệu trên tường

đã biến mất, nhìn nhìn, Trần Lạc lòng có sở cảm. Đem ngọc giản lúc trước ghi chép lấy ra.

Chính là ngọc bội mạc danh kì diệu cậu lấy ra kia.

“Đi ra ngoài rồi nói sau.” Trần Lăng nhíu mày, chưởng khống lực của hắn đối động này phủ đang giảm xuống, nơi này chỉ sợ không bao qua lâu liền sẽ hỏng mất .

“Được.” Trần Lạc gật đầu.

Thời điểm Thân Phồn trở về chỉ nhìn đến bóng dáng hai người Trần Lạc, Thân trưởng lão nằm ở bên trong vũng máu, người lưu lại tất cả đều chết thảm. Liên tưởng chút, hắn nhất thời hận đến ngứa răng.

“Dù là chân trời góc biển, cũng muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu!”