Chương 13
Trấn an con trai bảo bối nhà mình thật tốt, nhìn bóng dáng nho nhỏ của đối phương biến mất sau cánh cửa, khuôn mặt treo đầy tươi cười từ ái của Lục Viễn Thần nháy mắt lạnh xuống.Sự tình ra ngoài dự liệu của hắn, người bình thường khi luyện khí cho dù có sư phụ chỉ điểm dạy dỗ cũng phải tiêu tốn thời gian vài ngày, cho dù hai ba tháng cũng không đủ, Trần Lạc từ khi vỡ lòng đến luyện khí thành công bất quá tốn thời gian ba ngày, chẳng những tư chất xuất chúng mà ngay cả ngộ tính cũng cực kì xuất sắc, được xưng là thiên tài cũng không ngoa, thậm chí là dư dả.
Lục Viễn Thần ẩn ẩn cảm thấy mặt mình nóng lên, tựa hồ nhìn thấy Trần Hình Tuyết đứng trước mặt mình cao cao tại thượng cười. Giống như vô số lần, nhẹ nhàng bâng quơ, dùng thân phận con riêng vùi hắn vào bùn đất, nữ nhân cường đại kia chỉ liếc nhìn đã thấy toàn bộ tâm tư của hắn, loại cảm giác này quá mức khủng bố, không thể che dấu cái gì, cả người đều không có bí mật gì đáng nói, may mắn, nàng đã chết.
Hung hăng nhắm mắt lại, làm khuôn mặt Tô Huân Hàm tràn ngập trong đầu, thẳng đến tâm tình bình tĩnh trở lại, Lục Viễn Thần mới mở to mắt, gọi tâm phúc chính mình:
– Đi, kêu Trần Dũng đến!
Gần đây Trần Lạc rất tốt, bất quá Trần Lăng và cậu hoàn toàn tương phản.
Bởi vì liên quan đến ủ rũ, một chút linh lực được dẫn tới lúc trước đang thong thả bị cắn nuốt, may có đan dược chống đỡ, bất quá cứ thế mãi, con đường tu tiên của Trần Lăng chắc chắn phải đoạn tuyệt. Mấy ngày này hai người đều có nôn nóng, nhất là Trần Lạc.
Cậu biết để giải trừ tình trạng hiện tại của Trần Lăng chỉ có hai phương pháp, một cái là ăn thân thể cậu, một cái là tìm kiếm công pháp tu luyện trong nguyên tác của nhân vật chính. Cái thứ nhất Trần Lăng nhất định không đáp ứng, hiện tại chỉ dùng máu tươi gia công đan dược cũng phải tránh né đối phương. Cái thứ hai hoàn toàn là muốn chết, ai lại có thể ở trong thế giới của nhân vật chính đoạt đi cơ duyên của nhân vật chính, huống chi bọn họ cũng không có cơ hội.
Trần Lạc bận muốn sức đầu mẻ trán, liên tiếp vài ngày đều giam mình ở Tàng thư lâu, tìm kiếm mấy quyển bí tịch luyện đan, đều là những thứ thập phần trụ cột, bất quá đối với Trần Lạc mà nói là đã đủ. Nhưng làm một thủy hệ thiên linh căn, luyện đan thực sự không đơn giản như cậu từng nghĩ. Thân mang thủy linh căn, tựa hồ trời sinh tương khắc với lửa, Trần Lạc nếm qua vô số lần dùng tinh thần lực khống chế ngọn lửa không thành công. Cuối cùng cậu chỉ có thể dùng một biện pháp ngu ngốc, chính là giống phàm nhân, tự tay khống chế độ lớn lửa. Bất quá ý nghĩ này quá mức kì lạ, lửa tạo ra cũng không hàm chứa linh khí, ngược lại sinh ra rất nhiều tạp chất, căn bản là không cách nào dung hợp dược liệu, chỉ có thể nấu thành một chén thuốc nát nhừ.
Như vậy không ổn, Trần Lạc âm thầm nghĩ.
Thủy hỏa bất dung là thiên tính, cậu muốn bức tan gông cùm xiềng xích này, suy nghĩ chút nữa… Dưới lò đan đốt lửa phàm tục, cửa sổ mở rộng, dương quang cùng thanh phong thổi vào gian phòng, Trần Lạc ngồi xếp bằng trên đất lạnh, nhếch môi, giống như muốn hô hấp không khí ở đây.
Tu luyện là theo nguyên lý gì?
Là thiên phú, là ngộ tính cũng là tinh thần.
Tâm tình xuất sắc, ngộ tính trác tuyệt, có lúc càng trọng yếu hơn thiên phú. Như vậy cậu hiện tại muốn bỏ qua ưu thế thiên phú, chế ước trời sinh. Nếu vượt qua mắc xích này, cái cậu đạt được không chỉ là một lò đan, một ngọn lửa.
Nhóm tu sĩ là dựa vào cái gì thành lập quan hệ cùng thiên địa?
Là tinh thần lực!
Không chỉ riêng cần linh căn mà càng cần nhiều tinh thần lực. Thông qua linh căn làm cho tu sĩ dễ dàng câu thông liên hệ cùng một loại linh khí, nhưng căn nguyên của nó, đương nhiên là tinh thần lực.
Tinh thần quyết định tâm tính của một người, chờ người đó tấn chức đến trình tự rất cao, cái này có thể xưng là linh thức. Vì cái gì tu sĩ cao giai vô luận linh căn như thế nào, thuộc tính phép thuật nào cũng có thể sử dụng, đó là vì linh thức bọn họ cường đại, tâm tình cứng cỏi, bởi thế không hạn chế bản thân.
Như vậy cậu có làm được đến trình độ này không?
Quên thuộc tính linh lực, sử dụng linh lực chỉ bằng vào linh thức, vô luận là thủy linh căn hay là hỏa linh căn, đối xử bình đẳng.
Nhắm mắt lại, cảm thụ, giống như trước khi luyện khí thành công, yên tĩnh, an tĩnh, trầm lặng…
Trước mắt một mảng hắc ám nhưng Trần Lạc cố gắng muốn mở rộng tinh thần mình, không chỉ là đặt trong thân thể mà là có thể rong chơi ở thiên địa rộng lớn, thế giới thần kì…
Đó là ngôi sao năm sắc, linh lực như sao, rực rỡ lóa mắt thế giới…
Màu thủy lam vây quanh cậu, hội tụ cùng một chỗ, giống như hóa thành cành hoa, con sông, biển lớn…
Nhưng không, chúng không phải thứ cậu cần. Cậu cần là những cái hình dạng thiêu đốt, linh lực lửa có sắc đỏ cực nóng.
Chúng nó rất sinh động, rất không nghe lời, nhảy nhót tại địa phương phía xa nhưng không chịu tới gần.
Không quan hệ, cậu không cần hấp thu hỏa linh lực, chỉ cần khống chế chúng, dùng một loại lực lượng cao hơn chúng nó, lấy sự cường đại của cậu xuyên qua hàng rào linh thức của thế giới, tiến hành trình tự giao lưu cùng linh lực đó, hoặc là áp chế, sử dụng.
Hội tụ…
Ngưng kết…
Thiêu đốt…
Tinh quang lửa đỏ dây dưa một chỗ, dung hợp lẫn nhau, tạo thành đại lửa sắc đỏ.
Trần Lạc mở choàng mắt, đôi mắt đen chiếu rọi nhan sắc lửa đỏ nhiệt liệt, tại ngón tay cậu, chiếc nhẫn mang phong cách cổ xưa cũng thiêu đốt quang mang đỏ sậm.
Quang mang cũng không chói mắt, lại tựa hồ như che dấu lực lượng cùng nhiệt lượng vô tận dưới vẻ ngoài bình thản không có gì lạ, nhưng mà trong khung lại tỏa ra một loại uy áp cường đại, để bảo toàn chủ nhân nó, làm những điểm đỏ đáng ghét phục tùng, thuận theo mà ngưng tụ. Ngọn lửa linh lực càng thêm ngưng tụ, Trần Lạc còn cưỡng ép chính mình, áp súc, cho đến khi biến thành một hạt đậu hồng hoàn rất nhỏ, khống chế linh lực đó, trực tiếp đưa vào tâm ngọn lửa dưới lò.
Màu vàng tím nhảy loạn, chậm rãi hóa thành hồng sắc, màu hồng này có một phen sức quyến rũ khác, lây nhiễm toàn bộ ngọn lửa, sau đó ngọn lửa liền sống lại, bùng lên.
Biến to, thu nhỏ, mãnh liệt, suy yếu…
Việc thao túng tuy còn khó hiểu nhưng đã tạo ra ngọn lửa phi phàm
Trăm linh đan, lấy ngọn lửa này luyện, đã đủ.
Trên mặt Trần Lạc hiện lên ý cười khó khắc chế được, hai tay chụp linh lực lên, mở lò đan ra, lần nữa bắt đầu luyện chế trăm linh đan.
Dẫn dược, phó dược, chủ dược… (thuốc dẫn, thuốc phụ, thuộc chính)
Gọn gàng ngăn nắp bỏ dược liệu vào trong lò, cậu tỉ mỉ khống chế ngọn lửa, tinh thần tập trung cao độ, áp chế linh lực mỏi mệt cực độ nhưng thần thái cậu vẫn sáng láng…
Lô thứ nhất, lạn nê…
Lô thứ hai, thối thủy…
Lô thứ ba, tương hồ…
Lô thứ tư…
…
…
Lô thứ mười lăm, phế đan…
Lô thứ mười sáu,…
Dập tắt ngọn lửa, mở đan lò, rốt cuộc xuất hiện linh quang, mây tía khắp phòng.
Đan thành!
Kiễn mũi chân, nhất nhất lấy ra trăm viên linh đan, một lò này hơn trăm hạt thành đan, bất quá phần lớn là phế đan, chỉ có mười bảy mười tám hạt thành công, tỉ lệ kém khá xa y tu.
Bất quá không quan hệ, cậu còn có trình tự làm việc khác.
Vứt sạch sẽ phế đan, cắt trên cánh tay một đao, nhỏ máu tươi vào, lần nửa đậy nắp lò, Trần Lạc thở hắt ra, lại tiếp tục băng bó tay.
– Tiểu Lạc! – Cửa phòng bị mở ra, vẻ mặt Trần Lăng ôn nhu bưng đồ ăn đến.
– Ăn cơm!
– A a a! – Trần Lạc nhất thời luống cuống tay chân, đan lò mặc dù dày, đặc tính rất mạnh nhưng trong phòng vẫn còn lưu lại mùi máu tươi, cậu sợ bị phát hiện, bối rối đáp, – A Lăng mau đi ra a! Ta đang luyện đan! Chờ ta luyện xong lại nói!
Nâng khay, đầu óc Trần Lăng thấy quái lạ, tiếp tục đi về phía trước:
– Bình thường không phải ngươi vừa luyện đan vừa ăn cơm sao? Hôm nay lại làm sao vậy?
– Lần này không giống! – Đối phương càng đi càng gần, Trần Lạc cũng càng ngày càng khẩn trương – Ca ca mau ra ngoài đi!
Chuyện quá khẩn cấp, rốt cuộc phóng ra đại sát chiêu, tiểu shota trừng lớn đôi mắt thủy nhuận, mềm mềm nhu nhu gọi một tiếng ca ca.
Ngay giữa ‘hồng tâm’, Trần Lăng rốt cuộc bất đắc dĩ mỉm cười, thả khay tại cửa, đáp:
– Tùy ngươi, chậm rãi luyện đan, nhớ ăn cơm! – Sau đó trong tiếng liên thanh thúc giục của đối phương mới chậm rì rì đi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa, thần sắc ôn nhu trên mặt Trần Lăng trầm xuống, bởi vì tao ngộ tuổi thơ, hắn có thể nói là thập phần mẫn cảm đối với mùi máu tươi, khí vị đơn bạc trong phòng luyện đan tuy nhưng không thể nghi ngờ là mùi máu. Trần Lạc rốt cuộc đang luyện cái gì, lại dùng cái gì luyện chế đan dược, đan dược kia… Nhớ tới đan dược màu đỏ lúc trước y tu lưu lại, ánh mắt Trần Lăng ám trầm. Vô luận thế nào Trần Lạc sẽ không thương tổn hắn, một khi đã vậy, hắn sao phải suy tư.
Nghĩ như vậy, liền buông chuyện này xuống.
Chuyện trong phòng luyện đan như vậy, Trần Lạc biết mình khó thành công lừa đối phương, trước cứ đuổi kịp trăm đan dược, rốt cuộc cũng có thể đưa cho hắn đan dược chính tay luyện chế.
Trần Lăng tiếp nhận bình sứ nhỏ, đổ ra một viên đan dược hồng sắc, nằm trên bàn tay trắng nõn có vẻ phá lệ chói mắt, hắn mỉm cười nhìn Trần Lạc, đưa đan dược vào miệng.
Trần Lạc khẩn trương nhìn chằm chằm nhưng cảnh tưởng cậu chờ mong không có phát sinh. Trần Lăng biến sắc, cuối thân nôn ra một trận, muốn nôn đan dược ra.
– Làm sao vậy? – Trần Lạc kinh hãi, lập tức chạy lại, vỗ lưng Trần Lăng.
– Thuốc này không ổn! – Trần Lăng cảm thấy thân thể thư thái, mới dừng lại suyễn khí, nghiêm túc nhìn đệ đệ, – Sau khi dùng, nó cắn nuốt linh lực trong cơ thể ta.
Cắn nuốt linh lực?
Đây đối với Trần Lăng mà nói thật là đáng sợ, dù sao linh lực trong thân thể hắn còn lại không nhiều, nào chịu nổi tiêu hao như vậy. Trần Lạc xiết chặt bình sứ trên tay, bực tức muốn ném nó đi, bất quá vẫn nhịn xuống, cúi đầu, thập phần uể oải nói:
– A Lăng thật xin lỗi, ta hẳn là phải thử nghiệm trước…
Trần Lăng thở dài một tiếng, tay nhỏ bé đặt lên đầu cậu, đáp:
– Không có việc gì. Đừng quá tự trách.
– Ta luyện lại một lò, nhất định có chỗ sai lầm. – Cậu nói xong lập tức chạy trở về phòng luyện đan. Cậu tin tưởng vững chắc phương pháp sử dụng ngọn lửa là khả thi, phương thức luyện chế không xảy ra vấn đề, vậy là vấn đề trên dược liệu.