Huyền Học Tiểu Tổ Tông: Ngậm Bình Sữa Đoán Mệnh Cả Nhà Sủng

Chương 30: Quỷ khí

Mua được đồ mình muốn, nhưng Thẩm Tri Âm vẫn không về nhà họ Thẩm mà quấn lấy Tần Trăn đến chỗ anh ở.

"Đến chỗ tôi làm gì? Căn hộ nhỏ của tôi đâu bằng biệt thự của nhà họ Thẩm."

Căn hộ chắc chắn không lớn và sang trọng như biệt thự, nhưng căn hộ này của Tần Trăn cũng là loại mà người giàu mới có thể mua được.

Thẩm Tri Âm nhìn xung quanh.

"Tôi đến là để giúp anh bắt quỷ đấy, trên người anh có quỷ khí."

Tần Trăn không biết phải nói gì, xoa đầu cô.

"Tôi nói này, em học những chuyện linh tinh này ở đâu vậy? Mà còn dám nói với cảnh sát."

Thẩm Tri Âm ngẩng đầu: "Không tin thì đi với tôi."

Cô đã tìm được vị trí của con quỷ, kéo Tần Trăn chạy về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Tần Trăn chậm rãi đi theo sau.

Anh cúi xuống nhìn giờ, thầm nghĩ khi Thẩm Tu Nam trở về nhất định phải đòi anh ấy trả lại tiền lãi, mình bận rộn như vậy mà còn phải giúp nhà họ Thẩm trông coi cô bé này.

Hai người đến tầng hầm, Thẩm Tri Âm theo dấu quỷ khí tìm thấy thứ mình cần ở một góc tường trong bãi đậu xe.

Đó là một con quỷ trẻ con, mặc chiếc váy hoa vàng rách nát, làn da xanh xao không có chút máu, đôi mắt đen kịt không có chút lòng trắng.

Lúc này nó đang ngồi xổm ở góc tường, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tri Âm và Tần Trăn nhưng không làm gì khác.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ bị dọa sợ chết khϊếp trước ánh mắt của quỷ trẻ con này.

Nhưng Thẩm Tri Âm lại không hề sợ hãi, tiến lại gần.

Quỷ trẻ con này oán khí nặng nề quá, gần như sắp biến thành lệ quỷ rồi.

“Chào cậu, cậu đã ở đây bao lâu rồi?”

Quỷ trẻ con ngoái lại nhìn một chút, không thấy ai, vậy là đang chào mình sao?

Quỷ trẻ con mở to mắt.

“Cậu đang nói với tôi à?”

Lời nó nói ra lạnh lẽo đến rợn người, như thể từ địa ngục vang lên và còn có chút âm thanh vang vọng.

Thẩm Tri Âm gật đầu, bắt đầu hỏi quỷ trẻ con một số thông tin.

Sau lưng, Tần Trăn thấy đứa nhóc nói chuyện với bức tường, dù không tin nhưng vẫn nổi cả da gà trên tay.

Và không biết có phải do tâm lý hay không, anh cảm thấy nơi này lạnh lẽo vô cùng.

Mẹ kiếp, muốn rời đi rồi, bà cô nhỏ nhà Thẩm Tu Nam này hơi kỳ lạ.

“Em đang làm gì vậy?”

Thẩm Tri Âm quay lại: “Tôi đã nói rồi, anh chắc chắn là gặp phải quỷ rồi, chính là nó đấy.”

Tần Trăn nổi da gà: “Đứa nhỏ ngốc này nói linh tinh gì vậy, chẳng có gì đâu.”

“À, tôi quên là anh không nhìn thấy rồi.”

Thẩm Tri Âm từ trong túi lấy ra một lá bùa.

“Cái này đưa cho anh đeo bên người.”

Tần Trăn xù lông: “Đủ rồi, tôi không có thời gian chơi với em.”