Thẩm Tri Âm thò đầu vào nhìn, vừa liếc qua đã thấy cô gái kia và một vài thứ đang được hút một cách say sưa đến mức mất hồn mất vía bên trong phòng.
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn về phía cửa, nhìn vào bé con trông vô cùng ngây thơ và vô hại.
Mọi người: ...
Đứa nhóc kia vẫn còn ngậm bình sữa kìa, vậy thôi à?
Vậy ai là người đá cửa?
Không ai tin rằng một bé gái thấp bé, còn chưa cao tới đầu gối họ lại có sức mạnh lớn đến thế.
“Chết tiệt, đứa nào giỡn mặt với ông hả!”
Anh Mã tức đến mức mặt mày xanh mét.
Thẩm Tri Âm lấy điện thoại ra, hít sâu một hơi, giọng non nớt mà to rõ hét lên: “Alo, 110 phải không? Ở phòng 404 quán bar XX có người tụ tập hút ma túy còn ép người làm chuyện xấu.”
Mọi người trong phòng bao: “!!!”
“Mẹ nó! Con nhỏ này!”
“Giật điện thoại của nó ngay, con ranh, mày chán sống rồi hả!”
Không ai ngờ Thẩm Tri Âm lại đột nhiên báo cảnh sát, mà điều cô nói... đều là sự thật.
Họ hoàn toàn không chịu nổi nếu bị điều tra, lo đến mức mắt đỏ bừng.
Một người đàn ông không chút khách sáo, giơ tay lên định tát cô.
Nhưng giây tiếp theo… người đàn ông đó bay thẳng ra.
Hắn còn đập vào vài người khác, làm tiếng rên la chồng chất vang lên trong phòng.
“Mã… anh Mã, con bé này có gì đó không ổn.”
Tận mắt nhìn thấy Thẩm Tri Âm dễ dàng nắm lấy cánh tay người kia rồi quăng hắn ra, không ít người sợ hãi lùi lại mấy bước.
Cô bé, một người còn chưa cao tới eo họ, lại ném bay một người đàn ông trưởng thành!
Họ bị ảo giác vì ma túy rồi sao?
Anh Mã mặt mày khó coi, chỉ cảm thấy mình đã bị mất mặt, cơn giận trào lên khiến hắn mất lý trí.
“Bắt nó lại cho tao!”
Những người trong phòng hầu như không còn tỉnh táo, vừa hút ma túy vừa uống rượu, đầu óc hỗn loạn.
Từng người một lao về phía trước, Thẩm Tri Âm ngậm bình sữa trong miệng, chắp chân nhỏ thành thế tấn: “Ha! Tất cả xông vào đây!”
Xem hôm nay bà cô này một mình đánh cả đám, dọa chết tụi bây!
Cô vào tư thế, dù tay chân ngắn ngủn nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc ra đòn.
Các tu sĩ ở Luyện Khí kỳ có thể chất vượt xa người thường, dù cô này chỉ là một đứa trẻ còn ngậm bình sữa, đối phó với đám vô dụng kia cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn.
Khi lần lượt có người bị đánh bay và gào khóc thảm thiết, những người còn lại trong phòng cũng tỉnh táo hẳn.
Nhận ra tình thế không ổn, bọn họ định bỏ chạy, nhưng cửa đã bị Thẩm Tri Âm chặn đứng.