Một người một chó cứ thế “chửi” qua lại, không ai xung quanh hiểu được hai bên đang nói gì.
Ông lão: …
Rõ ràng bầu không khí rất căng thẳng, nhưng tại sao giờ lại chẳng thể căng nổi nữa?
Có lẽ vì con chó chửi quá tục.
Cuối cùng Thẩm Tri Âm không chịu thua, lao lên dùng thanh kiếm gỗ nhỏ đâm vào mắt con chó, còn tung chân ngắn đá vào cằm nó.
Nhìn thì tưởng cú đá chẳng có lực, nhưng lại khiến con chó đen bị đá lộn nhào, cụp đuôi rêи ɾỉ.
“Á!!! Emily của tôi! Mày có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Các người đền nổi không?” Người phụ nữ giận đến mức run tay.
“Đến nước này mà cô còn lo cho con chó của mình? Cô có biết nó suýt cắn chúng tôi không!”
“Thì đâu có cắn thật? Dù có cắn thì tôi bồi thường ít tiền là được chứ gì? Có cái gì mà phải làm ầm lên? Nói cho các người biết, nếu Emily xảy ra chuyện gì, tôi không để yên đâu.”
Tốt lắm, Thẩm Tri Âm cũng phải trố mắt.
Đây không phải xã hội văn minh pháp trị sao? Làm sao vẫn có loại người coi thường mạng sống, ngang ngược đáng ghét như ác bá thời cổ đại thế này?
Cuối cùng, những người bị hại lại không nghĩ đến việc báo cảnh sát, còn Triệu Nghệ thì đã báo cảnh sát rồi.
Hơn nữa trong lúc chờ cảnh sát đến, không kiềm được cơn tức, Triệu Nghệ bước tới, giơ tay định tát vào mặt Thẩm Tri Âm.
“Con nhãi ranh, ai cho mày xen vào chuyện của người khác hả!”
Thẩm Tri Âm tránh né: “Đồ xui xẻo, nhà bà có bà là bị phá sản?”
“Mày nói gì?!!!”
Nghe Thẩm Tri Âm nguyền rủa gia đình mình phá sản, sắc mặt Triệu Nghệ trở nên méo mó, đáng sợ.
“Đồ tiểu tiện nhân, nhà mày mới phá sản ấy! %¥#@¥*&”
Rõ ràng là người ăn mặc khá tươm tất, nhưng những lời mắng chửi thốt ra bẩn thỉu đến mức trẻ con nghe thấy cũng cảm thấy ghê tởm một cách bản năng.
Ông lão bước tới, chắn Thẩm Tri Âm ra sau lưng, đối đầu với Triệu Nghệ. Ông không nói được những lời lẽ khó nghe, nên rõ ràng đang ở thế yếu.
Thẩm Tri Âm giơ tay lên, một lá bùa màu vàng bay thẳng tới dán lên lưng Triệu Nghệ.
“Hu hu hu…”
Đang chửi mắng, Triệu Nghệ hoảng hốt phát hiện mình không phát ra được âm thanh nữa.
Khung cảnh kỳ dị này khiến cho không chỉ người phụ nữ kia mà cả ông lão cũng bị dọa sợ.
Họ hoàn toàn không nhìn thấy lá bùa mà Thẩm Tri Âm ném ra, vì vậy càng thêm hoảng loạn.
Ông lão vội chắp tay trước ngực, hướng về bốn phía mà vái lạy.
“Thật là tội lỗi, tội lỗi! Đến cả Bồ Tát cũng không chịu nổi nữa, cô đã tạo ra nghiệp chướng lớn đến mức nào chứ?"
Dù trong lòng hơi rợn rợn, nhưng phải thừa nhận rằng cảnh tượng này thật sự rất hả dạ.