Chương 41
Cô trú ở khách sạn không tốt lắm, có điều khách sạn này cách tòa án rất gần, tương đối thuận tiện. Về phần phương diện khác, chỉ có một khuyết điểm nhỏ, tỷ như cách âm không hiệu quả, tuy rằng mỗi người một phòng nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tivi của phòng kế bên, nói chuyện bình thường thì không vấn đề.Phương Y không nghe được tiếng động nào ở phòng kế bên, trong lòng nghĩ rằng không người nào thuê, ai ngờ Chu Lạc Sâm lại thuê bên cạnh.
Cô chần chừ một chút, mở hành lý lục lọi quần áo, chọn bộ đồ thích nhất để mặc đêm nay….
Cẩn thận suy xét một chút, Phương Y quyết định chọn bộ đồ mỏng nhất.
Sau khi quyết định xong, cô đem chiếc váy ướm thử lên người, soi gương, mặc tất chân, đeo vòng cổ.
Chạy đến bàn trang điểm, cô ngồi xuống sửa soạn.
Cuối cùng, cô khoác thêm chiếc áo choàng ra khỏi phòng.
Gõ gõ cửa.
Lúc cô đang chờ anh mở cửa, trong lòng hơi bất ổn, chờ khi cửa phòng mở ra, tim cô đập thình thịch.
“Vào đi.” Chu Lạc Sâm nghiêng người đứng ở bên trong, nâng tay ý bảo cô đi vào, con ngươi trắng đen nhìn cô rõ ràng.
Anh mặc một bộ đồ Tây màu đen phong trần mệt mỏi, cà vạt thắt cẩn thận, ngũ quan anh tuấn cùng với mái tóc chỉnh tề, anh thế này trông rất nho nhã, nhất cử nhất động đều ngập tràn mị lực.
Quyết đoán đóng cửa lại, khóa an toàn, hành động này rõ ràng là đêm nay anh không muốn cô rời đi.
Phương Y nhìn thấy động tác kia liền đỏ mặt xoay người: “Sinh nhật mà còn để anh chạy đến một nơi xa vậy, thật xin lỗi.”
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: “Không sao.” Nói xong, hai người đã bước đến phòng khách.
Phương Y chậm chạp di chuyển, phòng khách còn có một chiếc bánh bánh ngọt đơn giản.
Cô ngồi xuống đối diện anh, cô mặc váy ngắn bắt chéo hai chân, đôi chân thon dài được bao bọc bởi đôi tất màu đen dừng trước mắt anh, nháy mắt một cái, anh gỡ mắt kính xoa huyệt thái dương.
“Chỉ vậy thôi ạ?” Phương Y tự trách: “Nếu không thì chúng ta ra ngoài ăn đi, đơn giản quá rồi.”
Chu Lạc Sâm lắc đầu, nói: “Lâu rồi anh không có tổ chức sinh nhật, như vậy là long trọng rồi.” Hơi chút đốn, anh tiếp tục: “Còn nữa, em ăn mặc thế này, làm sao anh dám để em ra ngoài.”
Phương Y đỏ mặt cúi đầu nhìn mình, lẩm bẩm: “Em mặc thế này thì có sao chứ?”
Chu Lạc Sâm mím môi không nói, từ trong túi lấy ra bật lửa và ba ngọn nến, Phương Y vui vẻ hỏi: “Ba tuổi?”
Chu Lạc Sâm giả vờ nghiêm trang: “Đúng vậy.”
Phương Y cười đến híp mắt, kỳ thực cô biết thứ này đại biểu cho ba mươi tuổi.
“Em vẫn cảm thấy quá đơn giản.” Phương Y nhìn những ngọn nến chập chờn lấp lánh nói.
Chu Lạc Sâm cũng không ngẩng đầu lên: “Em tắt đèn đi.”
Cô đứng dậy tắt đèn, trong phòng tối đen như mực, ngoái đầu nhìn anh khiến cô có một loại cảm giác, anh trăm phương ngàn kế tìm đủ mọi cách để ở bên cô.
Gương mặt anh tuấn hiện lên sáng ngời trong ba ngọn nến, miêu tả rõ đường cong sắc nét trên gương mặt anh, anh cởϊ áσ vest và cà vạt ném lên sofa, thấy cô đi vào liền nhìn cô đắm đuối.
Phương Y không tự chủ kéo chặt áo khoác trên người, lại ngồi xuống đối diện anh, hít thở một hơi: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Chu Lạc Sâm thong dong cười nói: “Cám ơn.”
“Anh cầu nguyện đi.”
Vốn anh muốn cự tuyệt nhưng vì nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình kia nên anh cũng chiều ý theo.
Không đến ba giây anh lại mở mắt, Phương Y có chút hoài nghi: “Xong rồi ạ?”
“Ừ.”
“Anh cầu nguyện gì thế?” Cô rất tò mò.
Chu Lạc Sâm bình tĩnh nói: “Nói ra sẽ không linh nghiệm, thổi nến đi.” Anh cùng cô thổi nến.
Cô cảm thấy tình cảm của bọn họ tiến triển quá nhanh, anh đang vội vàng, từ lúc cô vào phòng không bao lâu, nháy mắt anh đã thổi nến rồi.
Sau đó cô hát bài chúc mừng sinh nhật, anh cứ như vậy yên tĩnh nhìn cô trong bóng đêm, ánh mắt anh tỏa sáng.
“Em đi bật đèn.” Phương Y đứng dậy nhưng bị Chu Lạc Sâm giữ chặt tay, trực tiếp kéo cô ngồi bên cạnh.
“Không cần.” Tay anh sờ vào đùi cô, thấp giọng: “Đừng lãng phí thời gian nữa.” Dứt lời, liền bế ngang cô đi đến giường.
Phương Y kinh hô một tiếng, khẩn trương không biết nên đặt tay ở đâu, đúng lúc này di động trong túi xách vang lên, cô vội vàng nói: “Chờ, chờ một chút, di động của em.”
Chu Lạc Sâm thiếu kiên nhẫn, nói: “Mặc kệ nó.”
“Không được, có thể là mẹ em gọi, hôm nay em chưa gọi điện thoại cho bà.” Cô không biết là mình sợ mẹ lo lắng, hay là có chút e ngại chuyện sắp phát sinh.
Chu Lạc Sâm thở dài đặt cô trên mặt đất, đứng tại chỗ thô lỗ cởi bỏ áo sơmi, giọng anh khàn khàn: “Cho em một phút.”
Phương Y chạy một mạch đến phòng khách cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình, là Hình Tứ.
Sau khi lấy lại bình tĩnh cô liền nhận điện thoại, Hình Tứ muốn cô đưa tài liệu đến phòng anh ta, lúc chiều cô đã đưa nhầm tài liệu.
Phương Y có chút áy náy, cúp điện thoại rồi quay mặt lại nói với Chu Lạc Sâm: “Em đưa nhầm tài liệu cho luật sư Hình, anh chờ em một chút, em về phòng lấy tài liệu đưa cho anh ấy.”
Chu Lạc Sâm nhíu chặt mày, hỏi: “Nhầm sao?”
Phương Y bất lực: “Vâng ạ.”
Sắc mặt Chu Lạc Sâm âm trầm, anh nâng tay chỉ cửa: “Cho em năm phút đồng hồ.”
Phương Y vội vàng đồng ý, chạy về phòng tìm tài liệu Hình Tứ cần.
Dường như ông trời muốn cô sốt ruột, tìm rất lâu cũng không tìm thấy tập tài liệu kia đâu, lúc này đã qua năm phút đồng hồ.
Lo lắng vì để Chu Lạc Sâm chờ đợi lâu, Phương Y quyết định không lãng phí thời gian nữa, bật Computer lên đánh chữ, dự định in lại.
Chờ cô vất vả gửi xong tài liệu cho Hình Tứ, nói lời xin lỗi, chuẩn bị trở về phòng thì Hình Tứ lại bảo sai.
Kỳ thực đây là chuyện thông thường ở trong công ty, có một số việc cô không tránh khỏi nhầm lẫn, dù sao cô cũng không phải dân chuyên nghiệp về luật pháp, thuật ngữ sai sót có thể lý giải, chỉ cần chỉnh sửa một chút là tốt rồi.
Nhưng mà lần này Hình Tứ không tự sửa, ngược lại anh ta giao trọng trách này cho cô, giống như cố ý không muốn để cô thoát thân.
Kỳ thực ai cũng không ngốc, quần áo trên người Phương Y cùng với cách trang điểm nhẹ nhàng chỉ cần nhìn vào cũng có thể đoán ra. Trong lòng Hình Tứ bức bối, lý trí bảo anh ta buông tay, nhưng tình cảm khiến anh ta không thể thuận theo.
Phương Y ru rú ngồi trên bàn làm việc của Hình Tứ, gương mặt nôn nóng nhìn màn hình máy tính.
Hình Tứ chậm rãi buông bút máy, nhìn Phương Y chăm chú, mãi cho đến khi cô sửa tài liệu xong, tính toán đứng dậy đi in.
Anh ta chậm rãi thu hồi tầm mắt, cô vẫn không phát hiện.
“Luật sư Hình, em trở về in thêm.”
Hình Tứ nói: “Ừ.”
Phương Y gật đầu rồi mới rời khỏi phòng anh ta, anh ta nhìn chiếc máy in trong phòng, bước qua khiêng nó bỏ vào trong tủ.
Sau đó, anh ta trở về chỗ ngồi bình thản.
Sự thật, tài liệu này có sửa hay không cũng không quan trọng, anh ta cố tình làm những việc này là muốn quấy phá.
Phương Y trở về phòng, cũng không biết cấp trên của mình đã bày mưu tính kế, còn nỗ lực đứng in tài liệu.
Cô nhìn máy tin chậm rãi chạy ra tờ giấy, nóng vội gần như sắp biến thành bà lão rồi.
Ở phòng kế bên, Chu Lạc Sâm đã đợi gần một giờ đồng hồ, làm sao anh có thể không hành động?
Anh nhìu mày suy nghĩ, cầm túi công văn, áo khoác và cà vạt trực tiếp đi ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.
Phương Y nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng Hình Tứ chờ không kịp đến thúc giục, ôm một đống tài liệu chạy đến cửa, mở cửa liền muốn giao tài liệu cho anh ta, ai ngờ ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu Lạc Sâm.
Vẻ mặt Phương Y ngây ngốc, Chu Lạc Sâm lại thập phần lạnh nhạt, cử chỉ tao nhã lướt qua người cô đi vào phòng, đứng trong phòng nói: “Không cần gửi lại tài liệu cho cậu ta.”
Phương Y ôm tài liệu trở về phòng: “Như vậy sao được, những tài liệu này ngày mai Hình Tứ cần dùng.”
Chu Lạc Sâm ngồi trên sofa, cởi nút sơmi, nhìn cũng không nhìn cô, nói: “Chẳng lẽ tài liệu sai thì luật sư cứ chiếu theo đó mà làm? Em nghĩ cậu ta là một thằng ngốc?”
Phương Y im lặng, Chu Lạc Sâm giương mắt nhìn về phía cô, dịu dàng nói: “Không cần đi nữa, anh quá hiểu rõ Hình Tứ, cậu ấy sẽ không trách em.”
Cô vẫn đứng đó do dự, anh trực tiếp đi vào phòng tắm của cô: “Tắm rửa một cái, chờ anh.” Dứt lời, đóng cửa lại.
Phương Y nhìn cánh cửa toilet, tưởng tượng cảnh Chu Lạc Sâm cởϊ áσ tắm rửa ở bên trong, tim đập thình thịch.
Cô đặt tài liệu trên bàn, trái lo phải nghĩ, vẫn nên đưa cho Hình Tứ.
Lần này Hình Tứ không làm khó cô nữa, vội vàng nói: “Về phòng đi.” Phương Y thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng anh ta, lại không phát hiện khi cô đi ra cửa, cây bút máy anh ta cầm trên tay ghim chặt trên giấy.
Phương Y trở lại phòng, Chu Lạc Sâm vẫn chưa tắm rửa xong, cô nhớ tới bánh ngọt phòng bên cạnh, còn chưa được ăn, tính toán qua đó lấy một miếng cho anh, nhưng mà cô không có chìa khóa phòng, vì thế cô chỉ có thể chờ anh.
Chu Lạc Sâm tắm rửa xong đi ra, anh khoác áo tắm rộng rãi, mái tóc ẩm ướt, giọt nước theo chiếc cổ thon dài của anh trượt xuống, trông giống như một cảnh vẽ.
Thấy Phương Y ngồi chờ ở trên giường, Chu Lạc Sâm hơi nhếch nhếch môi, thấp giọng: “Em có muốn tắm rửa không?”
Cô họng Phương Y phát khô gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều liền đi vào phòng tắm, cô đi quan người anh, cảm giác được toàn thân anh hơi nước bốc lên vô cùng gợi cảm, cô hiểu được đêm nay mình không thể trốn.
Đã trốn cũng không thể trốn, vậy thì yên tâm chấp nhận vậy, đây là suy nghĩ của cô trong lúc tắm. Cô không cố ý kéo dài thời gian, tắm xong rồi đem tóc sấy khô liền đi ra ngoài.
Bước vào phòng ngủ cô lại quên mất phải thay quần áo, cứ như vậy mặc áo choàng tắm đi ra.
Chiếc áo choàng ôm lấy dáng người của cô, chỗ đùi lộ ra đường viền của tất chân xinh đẹp, cô gái quyến rũ đứng dưới ngọn đèn bước tới gần, anh nằm ở trên giường nhìn cô, yết hầu di chuyển lên xuống.
“Anh tắt đèn đi.” Phương Y đứng ở mép giường nói.
Chu Lạc Sâm nghe lời nâng tay tắt đèn, chỉ có có chiếc đèn ngủ đầu giường là anh không tắt, ánh sáng nhàn nhạt không quá rực rỡ.
Phương Y chậm rãi bước đến bên cạnh Chu Lạc Sâm, chần chừ một lát, ngồi xuống, nâng tay che trước mặt anh, hỏi: “Có phải qua đêm nay anh sẽ không còn giống với trước kia không?”
Chu Lạc Sâm hơi hơi híp mắt, biểu cảm trên mặt phức tạp: “Lo lắng anh không chịu trách nhiệm?”
Phương Y thản nhiên gật đầu, trong mắt ưu sầu lo lắng.
Anh ôm cô đè xuống giường, hôn môi và vành tai, giọng nói khàn khàn, như sương như có như không…
Anh nói: “Vậy em thử đi, chạm vào lương tâm của anh.”
Cô tỉnh táo nhìn anh, mở miệng, lại không nói nên lời.
Đêm đó, anh đạt được ước muốn.
Đêm đó, cô có một khởi đầu mới.