Đường Nguyên Vũ đi theo sau vị sư huynh thanh y nội phong, nghe người kia giới thiệu từng điều cấm kỵ của các nơi trong nội phong.
Sau khi nghe từ đệ tử chân truyền đệ nhất Lâm Tố Phong đến đệ tử chân truyền thứ bảy Văn Lân, hắn nhịn không được tò mò lên tiếng hỏi: "Xin hỏi sư huynh, vị trí Thánh Tử Hỗn Nguyên Thánh Địa chúng ta đã bỏ trống từ lâu, không biết vị sư huynh chân truyền nào có khả năng nhất?"
Vị sư huynh nội phong đang đi phía trước lập tức loạng choạng chân, sau khi đứng vững, hắn ta vẫy tay gọi mọi người lại gần, hạ giọng xuống mới nói: "Sau này đừng hỏi câu này trước mặt người khác."
Giọng Đường Nguyên Vũ cũng không khỏi hạ thấp, nhỏ giọng đáp: "Vậy phải hỏi như thế nào?"
"Phải nói như vậy..." Sư huynh nội phong ho khan, giọng điệu lập tức trở nên nghiêm túc, "Vị sư huynh nào phong thái hơn người?"
Đường Nguyên Vũ im lặng một lát, hiểu rõ hỏi ngược lại: "Vậy xin hỏi sư huynh, hiện nay bảy vị sư huynh chân truyền, vị nào phong thái hơn người?"
Sư huynh nội phong trả lời như chuyện đương nhiên: "Việc này ta làm sao biết được?"
Lời vừa nói ra, thấy ánh mắt các sư đệ sư muội mới vào nhìn hắn ta trở nên ngạc nhiên, hắn ta mới cười khan một tiếng, giải thích: "Là như vậy, các ngươi mới vào Thánh Địa đương nhiên không biết. Hỗn Nguyên Thất Quân chiếm giữ bảy vị trí đầu tiên trong số các chân truyền, thực lực của bọn họ ngang tài ngang sức, thứ tự từ một đến bảy là xếp theo tuổi tác của bọn họ."
Chủ yếu là, lúc đầu khi muốn xếp hạng thực lực, bảy vị thiếu niên Kiếm Quân đã đánh nhau năm ngày năm đêm, phá hủy trăm ngọn núi tiên, chưởng môn tức giận đến mức cầm kiếm đi đánh các sư phụ của bảy vị sư huynh chân truyền một trận.
Mấy vị chân nhân kia sau khi bị đánh, bèn xách gậy lên lôi đồ đệ của mình về, lúc này mới ngăn chặn được trận loạn chiến đó.
Từ hôm đó trở đi, mấy vị sư huynh chân truyền có lẽ đã nửa tháng không lộ diện.
Nhưng chuyện này, không cần phải nói với các đệ tử mới.
Sư huynh nội phong tổng kết: "Cho nên, có lẽ phải đợi thêm ba năm nữa, ba năm sau chính là đại chiến thiên tài mười giới chính châu, đến lúc đó, sẽ xem vị sư huynh chân truyền nào có thể giành được vị trí đứng đầu đại chiến."
"Nhưng mọi chuyện khó nói trước, biết đâu trước lúc đó, nếu có vị sư huynh nào được Tôn chủ ưu ái, chỉ dạy một chút, chẳng phải là lại thêm mấy phần phong thái sao?"
Vừa dứt lời, Đường Nguyên Vũ và những người khác còn chưa kịp tiêu hóa, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng ong ong!
Bọn họ không hẹn mà cùng nhanh chóng thi triển pháp thuật, ngăn chặn tiếng chuông chói tai như sấm sét.
Keng... keng... keng!!!
Keng... keng... keng!!!
Keng... keng... keng!!!
Tiếng chuông vậy mà vang lên chín tiếng!
Toàn bộ Hỗn Nguyên Thánh Địa, từ trong ra ngoài đều chấn động, mấy vị Thái Thượng trưởng lão đột nhiên mở mắt ra, mấy vị thiên tài kiếm đạo bước ra khỏi động phủ...
Còn Chưởng môn Hỗn Nguyên Thanh Tùng chân nhân ngạc nhiên đến mức giật mạnh một nắm râu của mình, đau đến mức nhảy dựng lên.
Chuyện này chuyện này chuyện này!!!
Hỗn Nguyên Thánh Chung, bào vật trấn tông.
Thời gian tồn tại của Hỗn Nguyên Thánh Chung còn lâu hơn cả thời gian thành lập Hỗn Nguyên Thánh Địa, bên trong nó tự có một thế giới độc lập, trong thế giới độc lập đó là mười vạn kiếm mộ được hình thành trước đại tai nạn.
Vô số thanh kiếm vô chủ trong mười vạn kiếm mộ, cũng là nội tình lớn nhất của Hỗn Nguyên Thánh Địa.
Đệ tử tiến vào Thánh Địa, đều có một cơ hội đi vào đó, có thể được chọn lựa có được kiếm bản mệnh hay không hoàn toàn dựa vào chính bản thân bọn họ.
Mà Hỗn Nguyên Thánh Chung, chỉ phản ứng với người sở hữu kiếm cốt lần đầu tiên tiến vào phạm vi Hỗn Nguyên Thánh Địa.
Không nói đến trước kia, gần một nghìn năm trở lại đây, lần gần nhất, chính là lúc Tu La Kiếm đương đại bị chưởng môn đời trước lừa vào Thánh Địa.
Trái tim Thanh Tùng chân nhân đập thình thịch.
Trời ơi, đây lại là đại bảo bối từ đâu bị người nào lừa tới vậy?
Ông vừa bay ra khỏi phạm vi nội phong, liền thấy vị tiểu sư tổ lông mi phủ đầy sương tuyết của mình, đang ôm một thiếu niên trong lòng, không hề dừng lại mà trực tiếp lướt qua bên cạnh mình.
Bàn tay Thanh Tùng chân nhân đang vươn ra khựng lại giữa không trung, lời nói trong cổ họng cũng bị nghẹn lại, ông theo bản năng để tay ra sau lưng, sắc mặt thay đổi, vô cùng nghiêm nghị.
"Kết giới Thánh Địa đã mở! Bất cứ ai cũng không được ra ngoài! Không được truyền tin tiết lộ nửa điểm tin tức của ngày hôm nay!"
Lời nói ra giống như đạo âm, vang vọng khắp Hỗn Nguyên Thánh Địa.
Hàng vạn đệ tử Hỗn Nguyên Thánh Địa đồng thanh lĩnh mệnh.
"Chúng ta lĩnh mệnh!!!"
Thanh Tùng chân nhân hành động rất nhanh, khi tiếng chuông Thánh Địa sắp vượt ra khỏi phạm vi có thể khống chế, bèn trực tiếp mở kết giới, còn về việc khi nào mở lại, hoàn toàn quyết định bởi thiếu niên trong lòng tiểu sư tổ khi nào có thể gặp người khác.
Ông quay người vội vàng đuổi theo tiểu sư tổ.
Ít nhất cũng phải cho ông nhìn người ta một cái chứ!
Đáng tiếc vì bố trí hậu chiêu chậm một bước, khi Thanh Tùng chân nhân đuổi tới thì vừa đúng lúc bị kết giới của tiên sơn tiểu sư tổ chặn lại bên ngoài.
Ông trơ mắt nhìn toàn bộ tòa tiên sơn đóng tiên môn, bố trí kết giới, che giấu tung tích.
Thật là tốc độ nhanh nhẹn.
Thanh Tùng chân nhân trong lòng chua xót nghĩ thầm một câu.
Ông ta thèm muốn một đồ đệ giống như tiểu sư tổ đã lâu rồi.
Lúc đó, khi tiểu sư tổ được sư phụ ông mang về, lại bị vị Thái Thượng lão tổ có thực lực mạnh nhất cướp đi, nâng bối phận, bây giờ e rằng cả Hỗn Nguyên Thánh Địa cũng không có ai cướp được người từ tay vị tiểu sư tổ lòng dạ hiểm độc này.
Haizzz!
Thanh Tùng chân nhân biết tình hình của thiếu niên kia có thể không ổn, nhưng sự chua xót hoàn toàn không phải là thứ con người có thể tùy tiện khống chế.
Những người đến sau đều bị Thanh Tùng chân nhân đuổi về.
Lúc từng người rời đi, đầu vẫn cố gắng ngoái về phía sau.
Thanh Tùng chân nhân nhìn thấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy cân bằng.
Mà bên trong tiên sơn, Sở Thiên Trạch mặt không cảm xúc ấn thiếu niên đang bám vào cổ y cọ cọ đòi tiên thiên bản nguyên kiếm khí vào trong linh trì có độ tinh khiết cao đến mức đặc quánh thành chất lỏng.
Sở Thiên Trạch lòng dạ rối bời, nhìn thiếu niên đang mơ màng, đôi mắt phượng lạnh lùng, thốt ra một câu lạnh lẽo.
"Muốn gì mà muốn! Hết rồi!"