Nếu Hôm Ấy Không Gặp Em?

Chương 8

Mạc Phong ngồi trong căn phòng nhỏ, bóng đêm phủ trùm lấy thân hình cô độc của hắn. Sự giằng xé trong những ngày qua giờ đây đã đi đến hồi kết. Hắn không thể chịu đựng thêm nữa.

Cảm giác trống trải khi không có Mộng Nguyệt Phi giống như một vực sâu nuốt chửng toàn bộ lý trí của hắn. Từng ngày trôi qua, từng nụ cười lạnh nhạt của cô khi giả vờ không quen biết hắn như những vết dao cứa vào trái tim.

Hắn đã đấu tranh, đã tự hỏi liệu có nên để cô hạnh phúc mà không có hắn. Nhưng hắn biết, bản thân không đủ mạnh mẽ để làm điều đó.

"Cô ấy là tất cả của tôi. Nếu không có cô ấy, tên này chẳng là gì cả."

Suy nghĩ ấy trở thành ngọn lửa duy nhất còn cháy trong lòng hắn, thiêu đốt mọi thứ, đẩy hắn đến quyết định cuối cùng:

"Dù phải đánh đổi tất cả, tôi cũng sẽ đưa cô ấy về bên cạnh mình."

---

Hắn dành nhiều ngày để chuẩn bị. Hắn theo dõi mọi bước đi của cô, ghi nhớ từng chi tiết về lịch trình và những nơi cô thường đến. Kỹ năng trước kia của hắn – sự tỉ mỉ, kiên nhẫn của một kẻ săn mồi – giờ đây quay trở lại.

Hắn không còn do dự nữa. Trong đầu hắn, mọi thứ đã được định sẵn: cô sẽ thuộc về hắn, dù điều đó có nghĩa là đối đầu với cả thế giới.

---

Đó là một buổi chiều mưa. Mộng Nguyệt Phi rời khỏi nhà, đội một chiếc ô màu xanh nhạt. Cô bước trên con đường vắng, đôi mắt đượm buồn, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Hắn theo dõi từ xa, cảm giác tim mình đập mạnh mỗi khi bóng dáng cô hiện lên rõ hơn qua màn mưa. Cô vẫn đẹp, vẫn mạnh mẽ, nhưng hắn nhận ra có gì đó nặng nề trong bước chân cô.

"Cô ấy không hạnh phúc," hắn thầm nghĩ. "Cô ấy cần tôi."

Hắn bước nhanh hơn, che giấu bản thân dưới chiếc áo khoác đen. Khi cô rẽ vào một con hẻm nhỏ để tránh mưa lớn, hắn biết đây chính là cơ hội.

"Nguyệt Phi!"

Giọng hắn vang lên từ phía sau, khiến cô khựng lại. Cô quay đầu, ánh mắt mở to kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.

"Mạc Phong?!"

Hắn bước tới gần, nước mưa chảy dài trên khuôn mặt hắn. Nhưng đôi mắt hắn không hề rời khỏi cô. Đó là ánh mắt vừa dịu dàng, vừa cuồng loạn, như một kẻ sắp mất đi thứ quan trọng nhất đời mình.

"Nguyệt Phi, tôi đến để đưa cô đi," hắn nói, giọng khàn đặc nhưng đầy chắc chắn.

Cô lùi lại, ánh mắt hoang mang. "Anh đang nói gì vậy? Tôi đã nói chúng ta không còn liên quan nữa. Anh hãy quay về đi, để tôi yên."

Nhưng hắn không lùi bước. Hắn tiến tới, bàn tay nắm lấy cánh tay cô. Cô giật mình, cố vùng vẫy nhưng không thể thoát.

"Mạc Phong, anh điên rồi! Buông tôi ra!"

"Không," hắn gằn giọng, đôi mắt lóe lên sự kiên định. "Tôi đã để cô rời xa tôi một lần. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra nữa."

Cô hoảng sợ, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng sức lực của hắn quá mạnh.

"Mạc Phong, đây không phải tình yêu! Anh không yêu tôi! Anh chỉ đang ích kỷ thôi!"

Những lời nói của cô như những mũi dao đâm vào trái tim hắn, nhưng lần này, hắn không lùi bước.

"Nguyệt Phi, tôi không quan tâm cô nghĩ gì. Tôi chỉ biết rằng tôi không thể sống mà không có cô."

Hắn kéo cô vào một chiếc xe hắn đã chuẩn bị sẵn. Mặc cho cô giãy giụa và hét lên, hắn vẫn giữ chặt cô, như thể sợ rằng chỉ cần buông tay, cô sẽ biến mất mãi mãi.

---

Hắn đưa cô đến một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong khu rừng, cách xa thành phố. Ngôi nhà cũ kỹ, lạnh lẽo, nhưng với hắn, đó là nơi duy nhất an toàn cho cả hai.

Cô ngồi trong góc phòng, đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn hắn.

"Mạc Phong, anh không thể làm thế này. Đây không phải cách để giữ một người ở lại."

Hắn ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.

"Tôi biết cô ghét ta lúc này. Nhưng ta không quan tâm. Tôi đã mất quá nhiều thứ trong đời. Cô là thứ duy nhất mà tôi không thể mất."

Cô nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự thất vọng sâu sắc.

"Anh nghĩ giữ tôi thế này là yêu sao? Đây là một cái l*иg, Mạc Phong. Anh đang biến tôi thành tù nhân của anh."

Hắn im lặng, ánh mắt tối sầm.

"Tôi không muốn làm cô đau. Tôi chỉ muốn cô hiểu rằng cô thuộc về tôi. Và tôi thuộc về cô."

Nguyệt Phi nhìn hắn, cảm nhận được sự cố chấp đến mức điên cuồng trong lời nói của hắn. Nhưng sâu trong đó, cô cũng thấy một nỗi đau và sự tổn thương mà hắn không thể che giấu.

"Mạc Phong." Cô thì thầm, giọng nói pha lẫn sự buồn bã. "Nếu anh thực sự yêu tôi, thì anh phải hiểu rằng tình yêu không thể ép buộc."

Hắn không trả lời. Hắn chỉ nhìn cô, đôi mắt đầy mâu thuẫn, như thể đang đấu tranh với chính bản thân mình. Nhưng dù ánh sáng có le lói trong tâm hồn hắn, bóng tối vẫn là thứ chiếm lấy hắn hoàn toàn.

"Dù thế nào, cô cũng sẽ ở lại. Dù thế nào, cô cũng phải thuộc về tôi."