Trai Thẳng Xuyên Không Vào Thế Giới ABO Thảm Thế Nào?

Chương 13: Cốt truyện chính thức khởi động

Bạch Xuyên gật đầu: "Con biết."

"Ha, cậu nhóc này khá nhạy bén đấy." Kevin Lan Lợi đau đầu xoa xoa mi tâm: "Nhưng ta thấy con cũng không có vẻ phản đối lắm, thôi được rồi, đồ đạc đang thu dọn rồi ta cũng không nói gì nữa. Nhưng sau khi vào trường quân sự, đừng để Tiểu Dã dính líu vào chuyện giữa Trùng Tộc và Thái tử, quá nguy hiểm."

Kevin vừa nói vừa lắc đầu: "Trùng Tộc đã gϊếŧ mẹ con, ta không có tư cách bảo con từ bỏ báo thù. Nhưng Tiểu Dã không liên quan gì đến những chuyện này, ta hy vọng nó mãi mãi có thể sống thoải mái, không sợ hãi gì, không nghĩ ngợi gì."

Không đợi Bạch Xuyên mở miệng, Kevin tiếp tục nói: "Nhưng ta biết điều đó là không thể."

Bạch Xuyên im lặng một lúc: "Ông có thể ngăn anh ấy đi trường quân sự ngay bây giờ."

"Thế còn con?" Kevin cười cười: "Ta biết con muốn nó đi, tuy sau khi phân hóa hai anh em các con không nói chuyện nhiều, nhưng lão già này hiểu rõ, con rất thích Tiểu Dã."

Bạch Xuyên: "..."

"Hơn nữa nó đã lớn rồi, là đàn ông con trai, ở cái hành tinh tồi tàn này mười chín năm rồi, cũng nên ra ngoài mở mang tầm mắt. Lão già ta cũng không yêu cầu gì nhiều, đừng để nó tàn phế, đừng để nó chết, sống tốt là được."

"Con sẽ không để anh ấy chết."

Giọng Bạch Xuyên tuy nhẹ, nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định.

Kevin cười vang: "Vậy là được!"

...

Suy nghĩ quay về hiện tại.

Bạch Xuyên ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại ở ngực trái đang phập phồng theo hơi thở của Dịch Dã.

Anh...

Làm sao em có thể để anh vì em mà bị thương được.

...

Dịch Dã ngắm cảnh được nửa tiếng thì thấy hơi buồn ngủ.

Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cộng thêm tinh thần của cậu đã căng thẳng suốt hơn mười ngày nay.

Cơ thể đã gần đến giới hạn cảnh báo, nên khi vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ như dòng suối ấm áp lập tức quấn lấy toàn thân.

Cậu không nhịn được ngáp một cái, tựa vào Bạch Xuyên rồi từ từ nhắm mắt lại.

Tuy nhiên ngay khi chìm vào bóng tối, Dịch Dã lại nghe thấy một giọng nói chói tai, sắc bén, nhưng lại quen thuộc.

【Cốt truyện game chính thức khởi động, tự động kích hoạt tình tiết then chốt, hệ thống đã kích hoạt】

………………cái gì vậy?

Dịch Dã cố gắng mở mắt ra, nhưng phát hiện cơ thể hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của mình, không mở miệng được, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, giống như bị cách ly trong một không gian đen kịt khác.

Bên tai có tiếng sóng điện dần dần tiến lại gần.

"Chủ——nhân——chủ——nhân——"

Tiếng gọi ma quái lập lờ vang lên, từ xa đến gần, từ trái sang phải, cho Dịch Dã một màn massage âm thanh vòng quanh 360 độ.

Dịch Dã bị làm phiền đến bực bội: "Mày gọi cái quái gì thế!"

Vừa dứt lời, sững người.

Sao cậu lại nói được?

"Chủ nhân, đây là giao tiếp trong não. Hơn nữa, lời gọi trước đó không phải gọi ma quái, mà là để bày tỏ nỗi nhớ sâu sắc của hệ thống đối với ngài." Giọng nói dừng lại ở một vị trí, truyền đến từ trước mặt cậu.

Hệ thống?

"...Tao cứ tưởng mày chết rồi?"

Hệ thống nghẹn họng: "Hệ thống là chưa được kích hoạt, không phải chết."

"Ồ."

"Nghe vẫn giống chết."

"..."

Dịch Dã nhíu mày: "Lần mày xuất hiện bảy năm trước là sao?"

"Đó là vì nhân vật chính xuất hiện, nên kích hoạt tạm thời một chút."

Cậu thật vô ngữ: "Thế ra mày kích hoạt một nửa còn có thể tự rút lui à."

"Hê hê hê..."

Giọng hệ thống không có cảm xúc, cười hê hê miễn cưỡng có cảm giác buồn cười khó tả.

Dịch Dã bắt chước nó cười: "Hê hê hê."

"Hê hê..."

"Hê cái đầu! Vậy lần này mày xuất hiện rốt cuộc muốn làm gì?"

Hệ thống im lặng hai giây, trả lời: "Hệ thống đến để giao nhiệm vụ, cốt truyện chính đã mở, chủ nhân cũng nên bắt đầu hành động rồi. Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần bảo vệ nhân vật chính là được."

"Nói nhảm, cậu ấy là em trai tao tao đương nhiên phải bảo vệ... khoan đã, cái bảo vệ của mày là bảo vệ về thể xác, hay là tinh thần?"

Hệ thống: "Đều cần, hơn nữa, chủ nhân hãy bảo vệ trinh tiết của nhân vật chính."

Dịch Dã im lặng.

Cậu tưởng tượng mình làm động tác móc tai, cảm thấy mình có lẽ đã nghe nhầm gì đó.

Hệ thống bèn lặp lại một lần nữa.

Nhưng rõ ràng mạch lạc, rành mạch, vẫn là hai chữ đó.

"Mày bảo tao, trong game giới hạn độ tuổi bảo vệ trinh tiết của nhân vật chính?"

"Đúng vậy."

"..." Dịch Dã tự nhận mình đã từng trải qua rất nhiều lần muốn châm chọc nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có lần này, nhiều chuyện đến mức không biết nói gì đến nỗi muốn phun ra một ngụm máu chó.

Game gốc rõ ràng là một game 18+ mà!

Thế này chẳng phải là bắt cậu hóa thân thành viên kiểm duyệt nào đó, cầm bút che mờ từ khóa khắp nơi, đối đầu với cả thế giới sao!

"Việc này tao làm không được, mày đổi sư phụ đi."

Hệ thống gấp gáp: "Nhưng nếu chủ nhân từ chối, nhân vật chính sẽ chết!"

Dịch Dã lập tức khựng lại: "Nghĩa là sao?"