Lướt xuống chút nữa, ngay cả những tấm ảnh chụp phong cảnh mà cậu từng đăng cũng có thêm nhiều bình luận. Nguyên Phi Tinh là người hướng nội, nếu không có nhiệm vụ, chắc là cậu sẽ nhốt mình trong căn nhà nhỏ mà thôi.
Tiến vào thế giới của nhiệm vụ, vì biết trước kịch bản nên biết được thân phận của Nguyên Gia, dù được ba Hạ yêu thương thì cậu vẫn thấy vừa hoà nhập vừa xa cách. Cậu biết tình yêu của ba Hạ là nhờ vào kết quả tình yêu giữa ông ta và bạch nguyệt quang, nhưng sự thật lại trái ngược, kết quả sau này đã rõ rành rành.
Cậu luôn biết rõ rằng khi ba Hạ biết được sự thật, không những tình ba con đáng yêu này sẽ biến mất mà còn trở thành một mớ hỗn độn do thù hận.
Đối với sự yêu thích của người hâm mộ, cậu biết điều đó đến từ vẻ ngoài của Nguyên Gia. Bài tuyên truyền của [Wings of Stars] dùng hình ảnh của cậu là vì cậu có được bề ngoài xuất sắc, lại có được khí chất của một nghệ sĩ âm nhạc cần có cho một idol chất lượng cao trong tương lai. Xuất thân hào nhoáng của Nguyên Gia, cậu sử dụng nó một cách thoải mái nhưng không quá coi trọng.
Vậy Hạ Nghiêu thì sao?
Là “anh ruột” của Nguyên Gia, anh…
Nguyên Phi Tinh suy nghĩ một lát, đầu chợt choáng váng, cậu nhấn tắt màn hình điện thoại. Vừa đứng dậy đi vào phòng tắm vừa mỉa mai, cậu không nên dùng suy nghĩ của người bình thường để đưa ra suy đoán về tên biếи ŧɦái này.
…
Buổi sáng, Nguyên Phi Tinh cố tình dậy trễ nửa tiếng đồng hồ để tránh thời gian đi làm của Hạ Nghiêu. Khi cậu nhàn nhã bước đến nhà ăn, nhận ra Hạ Nghiêu vẫn còn đang dùng bữa.
Bước chân cứng đờ, nhanh chóng đổi biểu cảm suy sụp thành vui vẻ: “Anh, hôm nay anh không đi làm à?”
Hạ Nghiêu đặt cà phê xuống, dùng khăn ăn trắng tinh lau khoé môi, cười nhẹ: “Hôm nay ba sai anh tham dự một cuộc họp, thời gian dư dả nên anh tập thể dục một chút.”
Nhìn tây trang màu xám bao lấy cánh tay săn chắc, Nguyên Phi Tinh hậm hực ngồi xuống ghế, thầm nghĩ: Cơ bắp trên người anh đủ cứng lắm rồi đấy! Chừa cho cơ thể ốm yếu của kẻ hèn này một con đường sống đi!
“Hôm nay em định đến chỗ Thẩm Gia Minh à?”
Nguyên Phi Tinh vừa gặm bánh mì vừa ngơ ngác gật đầu, nghĩ thầm cậu định sang gặp và thuyết phục Tô Thần Ngọc trước rồi dẫn cậu ấy đến chỗ Thẩm Gia Minh. Nhưng hiểu lầm hôm qua quá lớn, tốt nhất là không nên nhắc đến chuyện đó vào lúc này. “Vâng ạ.”
Hạ Nghiêu cong môi: “Đúng lúc tiện đường, để anh đưa qua đó.”
Nguyên Phi Tinh cười “vui vẻ”: “Vậy thì tốt quá, haha.”
Sau khi lên xe, Nguyên Phi Tinh không thể không gửi tin nhắn báo cho Tô Thần Ngọc trước: “Thần Ngọc, bên tôi bận chút việc, chắc là sẽ đến muộn.”
Sau đó tán gẫu câu được câu chăng với Hạ Nghiêu.
Đến khi Hạ Nghiêu đưa cậu tới chỗ Thẩm Gia Minh, Nguyên Phi Tinh lại bắt xe chạy về hướng ngược lại. Cậu đến trễ một tiếng, lúc gõ cửa phòng Tô Thần Ngọc chợt nảy sinh cảm giác mình đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Cậu không rõ có kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhưng chắc chắn là có mệt mỏi. Không một ai có thể khiến cậu bớt lo được.
Tô Thần Ngọc đỏ mặt mở cửa, khác với tâm lý hiến thân ngày hôm qua, lần này cậu ấy chỉ nghĩ đến hiểu lầm giữa hai người, rõ ràng là hành động của cậu ấy thật sự khiến người ta khó mà làm lơ được.
Hôm qua sau khi rời đi, Nguyên Phi Tinh đã nói rõ mọi chuyện qua tin nhắn để Tô Thần Ngọc không còn hiểu lầm. Nhưng lúc gặp mặt vẫn không thể tránh việc cảm thấy ngượng ngùng. Cậu hắng giọng: “Thần Ngọc, tôi thật sự không có tà tâm với cậu.”
Sau đó cậu nói ngắn gọn việc mình muốn đối phương ký hợp đồng với Tô Thần Ngọc. Tô Thần Ngọc nghe xong trợn mắt: “Cậu… Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?”
Nguyên Phi Tinh nhấn mạnh lại lần nữa: “Tôi không có ý kia.”
Suy nghĩ một lúc rồi bất lực bịa chuyện: “Thật ra tôi đã có người thích rồi, tuy chúng tôi không thể ở bên nhau nhưng tình yêu của tôi là bất diệt. Thật sự cậu không cần lo tôi có ý đồ khác, tiền dùng cho cậu là tiền đầu tư, cậu phải nhanh chóng nổi tiếng trả lại cho tôi.”
Cậu vừa nói xong, điện thoại Tô Thần Ngọc lại vang lên.
Tô Thần Ngọc xin lỗi trước rồi nghe máy: “Gia Huân à, có chuyện gì vậy?”
Nguyên Phi Tinh vừa nghe đến cái tên Loan Gia Huân, dự cảm không lành chợt nảy lên!
Kiên nhẫn chờ trong chốc lát, nhìn thấy sắc mặt Tô Thần Ngọc càng lúc càng nghiêm trọng, môi trắng như tờ giấy. Không lâu sau, Tô Thần Ngọc cắn răng hỏi: “Vẫn ở phòng cũ à?”
Đôi mắt phượng hẹp dài chậm rãi khép lại, giọng nói thêm phần khó khăn: “Cậu nói với Triệu Nhất Hằng là tớ chọn người sau.”
Thấy cậu ấy cúp máy, Nguyên Phi Tinh lập tức hỏi: “Triệu Nhất Hằng? Anh ta tìm cậu à?”
Tô Thần Ngọc gật đầu: “Cậu biết anh ta?” Sau đó ánh mắt tối sầm lại, cũng phải, những người này đều thuộc giới nhà giàu, không biết nhau mới là chuyện lạ.
Cuộc sống của cậu ấy cứ như vậy, vừa mới nhìn thấy hy vọng nhưng rồi cũng nhanh chóng vụt tắt, cậu ấy nên tập làm quen thôi.
Nở nụ cười trào phúng, giọng nói trong trẻo cất lên: “Cảm ơn cậu Nguyên, lúc trước tôi hiểu lầm cậu, không ngờ… Còn có người ra tay giúp tôi mà không cần báo đáp như vậy.”
Một tiếng thở dài của Tô Thần Ngọc nặng tựa ngàn cân, cậu ấy thầm quyết định, ngước mắt nhìn sang gương mặt trắng trẻo như ngọc, cười khổ: “Nhưng chuyện của tôi… Không chỉ đơn giản là bốn triệu đâu. Chắc là Thẩm Gia Minh cũng không muốn hợp tác với một kẻ rắc rối như tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho cậu…”
Nghe đến đây, kết hợp với cốt truyện mà Nguyên Phi Tinh từng đọc, cậu biết chắc chắn Loan Gia Huân đang hợp tác với Triệu Nhất Hằng để làm gì đấy. Gương mặt nhỏ nhăn lại, giọng nói mang theo phần tức giận ngắt ngang lời cậu ấy: “Tô Thần Ngọc, bốn triệu không đủ đâu!”
Tô Thần Ngọc sửng sốt, Nguyên Phi Tinh tiếp tục nói: “Cậu tưởng tiền của người giàu chúng tôi là do gió thổi tới à? Tôi đã nói đây là đầu tư rồi! Không phải cho cậu mượn không! Khi nào cậu nổi tiếng phải trả lại gấp đôi!”
Tô Thần Ngọc nghẹn lời, lúng túng nói: “Tám triệu thì hơi khó…”
Nguyên Phi Tinh nghe vậy rất muốn đánh cậu ấy đến khi tỉnh ra, lạnh lùng nói: “Cậu tưởng bây giờ cậu chịu thua, nghe theo Triệu Nhất Hằng là có thể giải quyết được vấn đề sao?”
“Anh ta là người như thế nào có cần tôi nói cho cậu biết không?”
“Tô Thần Ngọc cậu bị choáng đầu à?”
Kiếp trước Hạ Nghiêu đã giúp Tô Thần Ngọc giải quyết hai tên khốn nạn này, nhưng kiếp này sợi chỉ đỏ không chỉ khó gắn mà còn rối lung tung beng nữa.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn trước mặt, Nguyên Phi Tinh nghĩ, con trai gây chuyện, vậy chỉ có thể để người ba này ra tay thôi.
Triệu Nhất Hằng là tên công tử ăn chơi trác táng tiêu chuẩn, bên trên gã có một người anh cả hơn mười lăm tuổi lo liệu chuyện kinh doanh của gia đình nên người nhà cực kỳ cưng chiều tên này. Khi còn nhỏ, gã làm xằng làm bậy đã có người bao che, chiều đến mức tính cách càng lúc càng bất thường, đến bây giờ đã trở thành mối hoạ không dễ chọc.
Tô Thần Ngọc vốn chẳng thể có liên quan đến ông cố tổ này, nhưng bạn thân của cậu ấy, Loan Gia Huân lại đứng ra giật dây.
Loan Gia Huân và Tô Thần Ngọc là bạn học cấp ba, vì có cùng sở thích nên thân thiết với nhau. Sau khi tốt nghiệp, Tô Thần Ngọc không có tiền học đại học nên bắt đầu đi hát trong các quán bar ngầm để kiếm tiền. Còn Loan Gia Huân theo học Đại học Điện ảnh, xem như đã bước nửa chân vào giới giải trí.
Tính cách Loan Gia Huân nóng nảy thích nịnh nọt, thấy bạn học của mình đều đang có đà phát triển nên nảy sinh ghen ghét rồi đi lên con đường sai trái, không may gặp phải Triệu Nhất Hằng. Tuy có tiền nhưng Triệu Nhất Hằng có một đam mê nhỏ khác hẳn người bình thường, điều này khiến Loan Gia Huân ăn không tiêu, nhưng cậu ta lại muốn mượn gia thế của đối phương để phát triển nên không thể không theo.
Cậu ta muốn đi theo con đường debut của nhiều siêu sao khác nên cũng đăng ký tham gia [Wings of Stars], sẵn tiện rủ Tô Thần Ngọc đi cùng mình. Cậu ta nghĩ Tô Thần Ngọc là đồ nhà quê, gương mặt không bằng mình nên rất thích hợp để làm nền.
Nhưng không ngờ đối phương đã hát quán bar ba năm, đủ kinh nghiệm và trải nghiệm, kỹ năng ca hát và sáng tác đều có tiến bộ rõ rệt. Nhóm ban giám khảo đánh giá cậu ấy rất cao, cuối cùng Tô Thần Ngọc cũng giành được vị trí trong chương trình với thành tích nhất bảng thành phố Y.
Để thu hút sự chú ý, nền tảng Tinh Diệu đã biên tập những video “thảm họa” và “tỏa sáng” của các thí sinh, cứ như thế Tô Thần Ngọc đã được nhiều người biết đến hơn nhờ vào ca khúc [Trái tim mùa thu] mà cậu ấy tự sáng tác.
Triệu Nhất Hằng đến tìm Loan Gia Huân vô tình nghe được, gã vừa dùng đồ vật đánh mạnh vào người cậu ta vừa hài hước nói: “Giọng nói này là rên thì chắc là dễ nghe lắm đây.”
Loan Gia Huân bị đau đổ mồ hôi liên tục, trong lòng không cam tâm mắng chửi. Triệu Nhất Hằng dẫm lên gáy cậu ta, gương mặt xinh đẹp bị đè trên sàn nhà trở nên vặn vẹo, ánh mắt tối tăm, cậu ta nghĩ, chi bằng xuống địa ngục cùng nhau luôn đi.
Dưới sự đâm thọc của Loan Gia Huân, Triệu Nhất Hằng đã gài bẫy dụ dỗ ba Tô thiếu nợ cờ bạc, Loan Gia Huân giới thiệu Tô Thần Ngọc đến TK Club làm thêm, cứ như vậy đẩy người vào hố lửa.