Chương 20
Âm linh không còn thân xác làm nơi trú ngụ, hồn thể phơi bày trước trời đất tuy dễ bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, thường gặp phải nguy cơ mất kiểm soát cảm xúc, tâm thần hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có lợi ích.
Ví dụ so với sinh linh, âm linh thực sự dễ dàng giao cảm với thiên địa hơn.
Huống chi bản chất linh hồn của cậu so với người khác lại có thêm một phần khác biệt, thiên tư về phương diện này tự nhiên cũng biểu hiện rõ ràng hơn.
Nhưng dù vậy, giờ phút này cậu cũng có phiền não của riêng mình. Vấn đề đầu tiên đặt ra trước mắt cậu chính là sự lựa chọn căn cơ tu hành.
Ở dương thế, ngay cả khi đang ở thời kỳ thịnh thế tu hành, trăm hoa đua nở, vạn đạo cùng tồn tại, thì sinh linh nhập đạo tu trì bất kể bọn họ nhập vào chính đạo hay bàng môn, tu luyện đại pháp hay tiểu thuật, tất cả đều bắt đầu từ Luyện Tinh Hóa Khí.
Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Nhập Thần, Luyện Thần Phản Hư, Luyện Hư Hợp Đạo...
Đây chính là bốn tầng tu hành được công nhận trong dương thế hiện nay mà Luyện Tinh Hóa Khí, là tầng thứ nhất của nhập đạo tu hành, bước cơ bản nhất cũng là căn bản nhất của nó, chính là dưỡng tinh.
Chỉ có dưỡng ra đủ Tinh Nguyên, người tu hành mới có thể luyện hóa nó thành nguyên khí, chân chính bước lên tầng thứ nhất. Đối với sinh linh của dương thế, bước tu hành đầu tiên này rất đơn giản, chỉ cần ăn đủ nhiều, ăn đủ tốt là được.
Cho dù bọn họ không có pháp môn luyện hóa tinh diệu, thì thân xác này cũng sẽ tự động luyện hóa những thứ bọn họ ăn vào thành tinh khí để bổ sung cho bản thân nhưng sự tiện lợi đơn giản như vậy chỉ thuộc về sinh linh dương thế, âm linh không thể làm được.
Âm linh muốn tu hành, ngoài việc ổn định tâm cảnh, giữ đủ tâm thần để điều khiển chu thiên vận chuyển, bọn họ còn phải chọn lựa căn cơ tu hành của mình trước.
Âm linh là hồn thể, thứ bọn họ ăn không phải là vật chất, mà là khí giống như địa khí, thủy khí, linh khí, mộc khí, sinh khí, nguyệt hoa đang cuồn cuộn chảy về phía cậu, tất cả đều là nguyên liệu tu hành của cậu trong ngày hôm nay.
Cậu cần phải chọn trong số những nguyên liệu này một loại làm chủ đạo, từ đó bồi dưỡng ra đạo chủng của riêng mình, tâm thần tựa như vầng trăng sáng soi chiếu, cậu quan sát một hồi, liền bắt tay vào hành động hơi thở của cậu bắt đầu trở nên mềm mại, nhẹ nhàng như làn gió.
Theo sự thay đổi của hơi thở, các loại thiên địa khí hội tụ dưới ánh trăng trên mặt hồ theo một quy luật nào đó điều hòa dung hợp tại yết hầu của cậu, cuối cùng khi chìm xuống Đan Điền của cậu hợp thành một luồng tinh khí hư thực xen lẫn, âm dương cùng tồn tại sinh tử giao hòa, luồng t*nh khí này sau khi du tẩu một chu thiên trong hồn thể của cậu, cuối cùng bao bọc lấy khí tức thần hồn của cậu, bám rễ sâu vào trong Đan Điền của hồn thể.
Dũng Nhân ngô đang đợi ở bờ hồ cảm nhận được động tĩnh ở giữa hồ, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị tốc độ của cậu làm cho hơi kinh ngạc.
------------------------------------
“... Thế này là xong rồi? Quả thật là nhanh thật đấy...” Khuôn mặt Dũng Nhân Ngô giãn ra một nụ cười.
“Nếu vậy, ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị mới được đừng để chậm trễ việc của cậu bé.”
Dũng Nhân ngô lẩm bẩm một mình, sau đó ngồi xuống đất lấy giấy bút ra nhanh chóng tính toán, sắp xếp. Mạnh Chương hiện tại vẫn đang dưỡng luyện Tinh Nguyên trong hồ, chưa ra khỏi đó, Dũng Nhân ngô không thể vượt qua tầng tầng bảo vệ trong hồ để nhìn thấy căn cơ của Mạnh Chương nhưng điều này hoàn toàn không cản trở được ông của cậu.
Không lâu sau, bên cạnh Dũng Nhân ngô đã chất đống những tờ giấy viết kín chữ và theo thời gian trôi qua những tờ giấy này vẫn tiếp tục dày lên.
Dũng Nhân ngô tự mình bận rộn bên bờ hồ còn cậu ở đài sen giữa hồ cũng không hề bị phân tâm chút nào. Nhưng theo luồng tinh khí đó vận chuyển chu thiên trong hồn thể cậu hết lần này đến lần khác dần dần lớn mạnh, hơi thở của cậu cũng càng lúc càng nhẹ nhàng, càng lúc càng mềm mại. Cuối cùng, cậu ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Một giấc này, cậu ngủ thẳng cho đến khi trăng lặn, mặt trời mọc màn sương trắng bao phủ mặt hồ bị ánh nắng mặt trời xua tan, cậu mới từ từ tỉnh lại, ánh nắng hơi chói mắt cậu theo bản năng giơ tay lên che chắn, khi hoàn hồn lại cậu giật mình kinh hãi.
Không đúng, chẳng phải lúc trước cậu đang nuốt thiên địa khí để dưỡng luyện Tinh Nguyên của mình sao? Sao lại ngủ thϊếp đi mất?! Vậy thì cậu... nhưng cảm giác thoải mái chưa từng có của hồn thể đã trấn an cậu. Sự thoải mái này giống như vừa được ăn uống no nê, lại giống như vừa được ngủ một giấc ngon, nào có giống như đã xảy ra vấn đề gì?
Đặc biệt là luồng tinh khí tồn tại rõ ràng, lại như bàn tay sai khiến trong cơ thể cũng đã trấn an cậu rất tốt. Nếu tu hành của cậu thực sự có vấn đề thì cảm giác của cậu tuyệt đối không thể nào thoải mái dễ chịu như thế này!
Cậu ngẩng mắt nhìn về phía bờ hồ, cũng cảm thấy rất buồn cười, bên ngoài có người có thể giải đáp cho cậu, cậu ở đây tự mình rối rắm làm gì chứ? Cậu đứng dậy, bước xuống đài sen cuốn bạch liên phẩm bốn nằm yên trên mặt nước, giống như ngọc điêu khắc.
Mặt nước dưới hồ yên ắng, không biết là do hôm nay trời quang mây tạnh không có gió, hay là do đàn cá bạc náo loạn cả đêm trong hồ đã yên tĩnh lại. Cậu bước qua mặt hồ rộng lớn, phẳng lặng như gương cuối cùng lên bờ.
"Tổ tiên." Cậu hành lễ với Dũng Nhân ngô đang ngồi trên mặt đất. Dũng Nhân ngô ngẩng đầu lên chăm chú đánh giá cậu một hồi.
"Mộng khí?" Ông cậu nói, sau đó đặt tờ giấy trong tay xuống quay đầu tìm kiếm trong đống giấy bên cạnh: "Ngồi đi, đừng đứng nữa."
Cậu bèn ngồi xuống bên cạnh, một tờ giấy được đưa đến trước mặt cậu.
"Đây là?" Cậu vừa hỏi, vừa đưa hai tay ra nhận lấy.
"Đây là lịch tu hành của ngươi trong một khoảng thời gian tới." Dũng Nhân ngô nói: "Ngươi xem trước đi có gì không hiểu thì hỏi, ta sẽ nói rõ cho ngươi." Khi chỉ điểm người khác tu hành Dũng Nhân ngô không bao giờ độc đoán, ông cậu càng chú trọng đến sự lĩnh ngộ và hiểu biết của bản thân người tu hành.
Theo ông cậu nếu ngay cả người tu hành cũng không hiểu rõ con đường của mình, không hiểu rõ được chỗ then chốt trong tu hành của mình thì con đường tu hành của người đó dù có đi thuận lợi đến đâu cũng nhất định sẽ dừng lại ở một thời điểm nào đó và không thể tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Người khác sẽ gọi sự cản trở, sự bế tắc này là bình cảnh nhưng Mạnh Ngô và Dũng Nhân ngô lại thường khịt mũi coi thường. Tu hành quả thực sẽ tồn tại bình cảnh, nhưng nếu bình cảnh dễ dàng xuất hiện như vậy thì con đường tu hành tại sao lại cao xa như vậy?
Cậu nhận lấy tờ giấy cẩn thận xem xét so với những tờ giấy mà cậu liếc thấy lúc nãy, chữ viết trên những tờ giấy này thực sự không nhiều chỉ có vài trăm chữ nhưng cậu xem rất kỹ cũng rất chậm.
Vừa xem, cậu vừa cau mày suy nghĩ. Dũng Nhân ngô cũng không thúc giục cậu tự mình quay sang dọn dẹp những tờ giấy bên cạnh. Từng tờ giấy viết đầy chữ được ông cậu phân loại xếp chồng lên nhau, sau khi đóng thành sách thì đặt ở gần cậu và ông cậu.
Đợi đến khi cậu cuối cùng cũng xem xong tờ giấy trong tay đã có bốn năm bộ sách được xếp ngay ngắn rồi. Cậu liếc nhìn sau đó thu lại ánh mắt chỉ im lặng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Dũng Nhân ngô nhìn cậu lại cúi đầu xuống động tác trên tay càng nhanh hơn đợi đến khi ông cậu cuối cùng cũng dừng lại, giữa hai người đã đặt hơn mười bộ sách.
Dũng Nhân ngô đẩy những bộ sách này về phía cậu: "Cất hết đi."
Cậu lập tức đưa tay ra, cất những bộ sách này vào một chiếc hộp sách lấy từ trong tay áo. Khi đóng hộp sách lại, chiếc hộp sách lại tự động thu nhỏ lại chỉ còn nhỏ bằng ngón tay cái được cậu cất lại vào trong tay áo.
Dũng Nhân ngô liếc nhìn cậu ngồi thẳng dậy: "Ngươi muốn hỏi thì cứ hỏi đi không phải chuyện gì to tát."
Cậu thật sự mở miệng hỏi: "Tổ tiên, những sách đó là?"
Dũng Nhân ngô nói: "Đều là những con đường mà ban đầu ngươi có thể đi. Tuy ngươi đã dưỡng luyện ra được luồng Tinh Nguyên đầu tiên, coi như đã chọn được con đường nhưng cũng không phải là không thể xem những thứ đó."
"Lúc rảnh rỗi lấy ra xem, tự nhiên sẽ có lợi cho ngươi."
"Nhưng mà không phải bây giờ ngươi cứ cất đi trước đã."
Cậu không hề ngu ngốc, cậu nhanh chóng hiểu ra chỗ then chốt trong đó những con đường tu hành này đã được Dũng Nhân ngô liệt kê, chỉnh lý ra chắc chắn là phù hợp với một số đặc điểm trên người cậu thuộc về những con đường tu hành mà cậu có thể chạm tới nhờ vào thiên tư của mình.
Cho dù cậu đã dưỡng luyện ra luồng Tinh Nguyên đầu tiên, thì đặc điểm trên người cậu vẫn còn tồn tại về mặt lý thuyết vẫn phù hợp với một số linh cơ của những con đường tu hành đó. Sau khi củng cố căn cơ của mình, cậu có thể hấp thụ những linh cơ đó mở rộng con đường của mình.
Cậu nhìn chiếc hộp sách nhỏ xíu như đồ chơi trong tay, lại nhìn Dũng Nhân ngô đang ngồi gần đó với vẻ mặt thờ ơ: "Tổ tiên không sợ tôn nhi tham lam lỗ mãng, làm rối loạn căn cơ sao?"
-------------------
Dũng Nhân ngô mỉm cười, hỏi ngược lại cậu: "Ngươi sẽ sao?" Cậu im lặng một lát lắc đầu.
"Không phải là được rồi sao." Dũng Nhân ngô nói trước một câu, rồi lại nói tiếp: "Tu hành là tu hành của chính người tu hành chừng mực trên con đường này vô cùng tinh tế. Ngoài bản thân người tu hành ra người khác dù thế nào cũng khó có thể nắm bắt chính xác chu toàn được. Huống chi..."
"Ta cũng chỉ là người dẫn đường mà thôi con đường tu hành của cháu, rốt cuộc vẫn là do chính cháu đi."
Cậu trầm ngâm một lát, gật đầu. Ngoài những điều này ra, Dũng Nhân ngô đại khái cũng đang dạy cậu đừng mù quáng tin vào cái gọi là quyền uy cái gọi là tiền bối, cái gọi là sư trưởng.
Dũng Nhân ngô thấy cậu quả thực đã hiểu trong lòng tán thưởng trên mặt liền rất tự nhiên lộ ra một nụ cười.
"Cất hết đi." Dũng Nhân ngô nói trước một câu, rồi lại hỏi cậu: "Về bản chất luồng Tinh Nguyên mà ngươi tự mình dưỡng luyện ra, ngươi có hiểu biết gì không?"
Cậu cất chiếc hộp sách nhỏ vào trong tay áo.
"Tôn nhi cho rằng." cậu cau mày một hồi, trả lời: "Nó hẳn là có liên quan đến mộng cảnh."
Cậu không nói thêm gì nữa, Dũng Nhân ngô cũng không hỏi nhiều. Dù sao cậu cũng bắt nguồn từ Mạnh Ngô, cho dù không có sức mạnh như Mạnh Ngô nhưng nhãn giới, kiến thức, thậm chí là tất cả những tích lũy của Mạnh Ngô, cậu đều có.
Luồng Tinh Nguyên đầu tiên mà người tu hành dưỡng luyện ra, đặc biệt là người tu hành âm linh có liên quan rất lớn đến trải nghiệm của bản thân họ đến một loại kiên trì khó hiểu nhưng lại ngoan cố nào đó trong lòng họ điểm này Dũng Nhân ngô biết rõ hơn cậu.
Vì vậy, Dũng Nhân ngô chỉ kích hoạt ngọc bài thân phận của cậu, tiện tay đưa cho cậu một danh sách sách nói với cậu: "Sau khi ra khỏi đây, ngươi đến tàng thư lâu của phủ lấy những sách này ra xem."