Chương 10
Những cảm xúc không thuộc về cậu gào thét, rít gào như những cơn lốc xoáy, lại như những ngọn sóng, từng vòng từng đợt, không ngừng va đập vào tâm trí cậu. Mạnh Chương cậu gần như phải dùng hết sức lực mới miễn cưỡng giữ được một tia sáng suốt.
May mà đám quỷ anh này số lượng quá đông, tự chúng đã tranh cãi nửa ngày trời, cho cậu đủ thời gian để hồi phục.
“... Ngươi đâu phải A Đệ, sao ngươi biết A Đệ không thích chơi trốn tìm với bọn cậu?!”
Nghe được câu này, cậu liền tập trung tinh thần chờ xem diễn biến tiếp theo.
“Hừ, ngươi cũng đâu phải A Đệ, sao ngươi lại biết A Đệ thích chơi trốn tìm với các ngươi, chứ không phải muốn đi cà kheo với bọn ta?”
“Chính là...”
“Không chỉ bọn ta, còn có cả ta, các ngươi đều chưa từng hỏi A Đệ, sao lại biết A Đệ không thích bắt cá với bọn ta?!”
“Vậy thì hỏi A Đệ đi, xem A Đệ rốt cuộc là muốn chơi với bọn ta hơn, hay là muốn đi cùng các ngươi!”
“Được! Hỏi A Đệ! A Đệ!”
“A Đệ!!”
Những khuôn mặt non nớt đồng loạt quay lại nhìn cậu chằm chằm.
“A Đệ, ngươi nói đi, ngươi là thích chơi trốn tìm với bọn cậu, hay là thích đi cà kheo với bọn họ?”
“Còn bọn cậu nữa, còn bọn cậu nữa! A Đệ, ngươi muốn đi bắt cá với bọn cậu không?!”
“Còn bọn cậu? Còn bọn cậu?! Đừng quên bọn cậu, A Đệ, bọn cậu có thể dẫn ngươi đi xem múa rối bóng, múa rối bóng rất vui!!”
Đầu cậu càng lúc càng đau, tia sáng suốt mỏng manh kia cũng lung lay sắp đổ trong những tiếng ồn ào chí chóe này.
“Dừng lại!”
Cậu gầm lên một tiếng!
Cậu không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa.
Sợ cái gì chứ? Nếu đám quỷ anh này thực sự muốn ra tay với cậu, thì giờ này cậu đã chẳng còn mảnh vụn nào rồi. Vì cậu vẫn còn nguyên vẹn đứng đây, tức là tạm thời cậu vẫn an toàn.
Cho dù đám quỷ anh này không muốn ra tay với cậu, hay là không thể ra tay với cậu, thì kết quả cũng chẳng khác nhau là mấy.
— Hiện tại cậu không cần phải quá lo lắng.
Vô số quỷ anh đồng loạt ngậm miệng, chỉ còn đôi mắt chớp chớp nhìn cậu. Thậm chí, có một số quỷ anh còn đưa tay che miệng, sợ mình vô tình phát ra tiếng động.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Ở đây có quá nhiều tiểu lang quân, tiểu nương tử” Cậu dịu nét mặt, mỉm cười nói: “Hơn nữa, trốn tìm, cà kheo, bắt cá, đá cầu, múa rối bóng… Nghe cái nào cũng thú vị...”
Nhiều quỷ anh lập tức cười rộ lên, dù nhớ lời cậu dặn không lên tiếng, nhưng lông mày nhướng lên, trông vô cùng đắc ý.
“Nhưng ta chỉ có một mình, muốn chơi hết từng trò một thì không thể không có thứ tự trước sau…”
“Ta cũng không thể phân thân được, đúng không?”
Hay là các ngươi tự bàn bạc trước, quyết định một trò chơi đi…
Ý nghĩ này tự nhiên nảy ra trong đầu cậu, nhưng trước khi nói ra cậu ki6p dừng lại.
Lời này nghe có vẻ hơi kích động…
Cậu ngước mắt nhìn đám quỷ anh vẫn đang chăm chú nhìn cậu, chờ cậu lên tiếng.
Khuôn mặt và hình dáng của đám quỷ anh này có thể rất đáng sợ, kinh dị, nhưng ánh mắt chúng nhìn cậu lại rất gần gũi, dịu dàng.
Chúng thực sự coi cậu như anh em ruột thịt.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hai bên tiếp xúc, trước đó cũng không hề có bất kỳ mối liên hệ nào.
Ánh mắt cậu chợt dừng lại, tập trung trên người một đứa trẻ đang la hét đòi dẫn cậu đi đá cầu.
Trên cổ đứa trẻ đó, rõ ràng có mấy vết cắn to tướng…
… Đổi con mà ăn, cừu hai chân….
Từng chữ từng chữ bị giấu kín trong góc khuất của sử sách cùng với ảo ảnh xông thẳng vào tầm mắt cậu, khiến mắt cậu đau nhói.
Cậu dời mắt khỏi đứa bé quỷ anh đó, nhìn về phía những bé gái, những đứa trẻ sơ sinh ở xa hơn.
Trên người nhiều đứa trẻ sơ sinh còn dính dây rốn, không ngừng nhỏ giọt chất lỏng màu vàng đυ.c…
Dìm chết trẻ sơ sinh.
Một số bé gái, nhìn bề ngoài thì lành lặn, nhưng khi cử động tay chân, trong l*иg ngực lại ẩn hiện ánh kim loại…
Đâm chết trẻ sơ sinh.
Nhiều bé trai, bé gái mặc quần áo sặc sỡ, sắc mặt trắng hồng, không thấy dấu hiệu gì bất thường, nhưng khi di chuyển lại nghe thấy tiếng chất lỏng chảy…
Bé trai, bé gái chôn theo người chết.
Còn có những đứa trẻ mặc áo xanh, tóc búi tóe…
Mắt cậu quá đau, quá nhức, cậu không nhịn được mà nhắm chặt mắt lại.
Lúc này, cậu đã hiểu tại sao đám quỷ anh này có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp kết giới của phủ Thành Hoàng, trực tiếp xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
“A Đệ, đệ sao vậy? Có phải đau ở đâu không? Bọn ta thổi cho đệ…”
“Gọi A mẫu, A mẫu sẽ có cách…”
Nghe thấy một từ càng đáng sợ hơn môt từ, cậu bất chấp tất cả mở mắt ra nói: “Không sao, đệ khỏe lắm, không có việc gì, không cần làm phiền người lớn…”
Đám quỷ anh dừng động tác, nhưng vẫn tiếp tục hỏi cậu.
“A Đệ, đệ thực sự không sao chứ?”
Cậu gật đầu mỉm cười nói: “Đệ thực sự không sao.”
Vẻ ngoài càng lúc càng đáng sợ, kinh dị của đám quỷ anh bỗng chốc dừng lại, dần dần trở lại hình dạng mà cậu vừa nhìn thấy.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”
Vẫn còn nhiều quỷ anh do dự nhìn cậu.
“A đệ, đệ thực sự không sao rồi, hay là không muốn gặp những người lớn đó?”
“Không sao đâu A đệ, có bọn ta ở đây, bên ngoài còn có A mẫu nữa, không ai có thể bắt nạt đệ đâu…”
Cậu liên tục giải thích, cuối cùng cũng khiến những quỷ anh còn lại tin lời cậu.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
Cậu cố gắng mỉm cười. Cậu cúi đầu nhìn mặt đất xung quanh, rồi ngồi xuống.
“Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện trước đã, trò chơi gì thì lúc nào chẳng chơi được?”
Đám quỷ anh nghe vậy, lại nhìn nhau một hồi, cuối cùng reo hò một tiếng, vây quanh cậu ngồi xuống.
Chúng bắt chước cậu, khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Chỉ là…
Dù chúng đã cố gắng nghiêm túc, đoan trang, nhưng khuôn mặt non nớt, thân hình gầy yếu đã để lộ tất cả.
Nhìn tụi nó, cậu muốn cười.
Nhưng vừa mới nhếch mép, hàng vạn ánh mắt đã đổ dồn vào cậu.
Cậu không khỏi ho nhẹ một tiếng, đổi lại tư thế ngồi.
“Giờ chúng ta đã ngồi xuống nói chuyện phiếm rồi, vậy đệ xin tự giới thiệu về bản thân trước, để mọi người làm quen nhé?”
Bỏ qua dáng vẻ của một người đã được rèn luyện trong gia tộc danh giá ở kiếp này, cậu chọn cách dùng ngôn ngữ đơn giản, trực tiếp hơn để giao tiếp với đám quỷ anh này.
Phải nói là hiệu quả thực sự rất tốt.
Nghe cậu nói, đám quỷ anh đều có chút sững sờ.
Có đứa theo bản năng ngồi thẳng lưng hơn, có đứa cau mày suy nghĩ, có đứa thì ngơ ngác, mờ mịt, khí tức quanh thân dần dần dâng trào…
Hỏng rồi!
Nhiều quỷ anh ở đây, có lẽ còn chưa có tên…
“Tên họ gì cũng được, miễn là có thể phân biệt được chúng ta là được. Tên họ chỉ là cách gọi thôi, đệ nghe nói, ngoài họ và tên ra, người ta còn có thể tự đặt tên, đặt danh hiệu, đặt biệt danh, đặt bí danh! Giờ chúng ta cùng học hỏi, sau này nói ra cũng khiến người khác thấy chúng ta lợi hại!”
Những luồng khí tức đang dần trở nên dữ dội đồng loạt dừng lại.
“Tên… thực sự có thể tự đặt sao?”
“Đương nhiên rồi!” Cậu gật đầu một cách chắc chắn: “Như tổ tiên của đệ, ngoài tên họ của ông ấy ra, người ta còn hay gọi ông ấy là Hoài Đức Công, hoặc là Thành Hoàng An Dương cũng là ông ấy!”
Đám quỷ anh vẫn thờ ơ, vẻ mặt dửng dưng.
Cũng đúng, đám quỷ anh này không có ấn tượng tốt về người lớn.
Thậm chí có thể nói là căm ghét.
Cậu suy nghĩ một chút, cố tình ưỡn ngực làm ra vẻ kiêu hãnh, tự hào.
“Như đệ, ngoài cái tên Mạnh Chương này ra, còn có thể được gọi là Mạnh Thập Thất Lang vì thứ tự trong dòng tộc.”
“Hơn nữa, khi đệ chính thức khai quang, đệ có thể tự đặt biệt hiệu cho mình.”
Nghe cậu nói về bản thân, đám quỷ anh mới có phản ứng.
“Tự đặt tên cho mình, nghe có vẻ oai lắm…”
“Haha! Vậy ta phải đặt cho mình một cái tên thật kêu!”
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!!”
“Tên ta đặt nhất định sẽ là tên kêu nhất, oai nhất!!”
“Ai nói! Tên ta đặt nhất định sẽ oai hơn, kêu hơn tên của ngươi!!”
“Không thể nào! Tên của ta oai hơn!!!”
“Rõ ràng là tên của ta oai hơn!!!!”
“Tên của ta mới…”
Chưa chính thức bắt đầu vào chủ đề chính, đám quỷ anh đã tự tranh cãi ầm ĩ.
Cậu vừa đau đầu vì bị chúng làm ồn, vừa có chút vui mừng.
Cậu đã câu giờ thành công…
Chỉ là theo thời gian trôi qua, theo những cuộc tranh cãi vô nghĩa của đám quỷ anh, trong lòng cậu chỉ còn lại sự đau đầu.
Thấy sắc mặt cậu càng lúc càng đờ đẫn, trong số hơn vạn quỷ anh mới có kẻ lên tiếng kéo câu chuyện trở lại.
“Được rồi! Biệt hiệu hay là danh hiệu gì đó cũng không cần vội, các ngươi cứ từ từ nghĩ, từ từ đặt là được. Hơn nữa, ai nói mỗi người chỉ có thể có một biệt hiệu, danh hiệu đặt nhiều cái thay phiên nhau dùng cũng được mà?”
“Gấp cái gì mà gấp?”
Giọng nói này át đi tất cả những tiếng ồn ào, khiến không gian này hoàn toàn yên tĩnh.
Cậu hít sâu vài hơi, mới cảm thấy mình sống lại.
Một tiếng cười khẽ vang lên, rồi đến vài tiếng, tiếp theo là một chuỗi, cuối cùng là cả một vùng…
Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy những đôi mắt sáng lấp lánh.
Đám quỷ anh này đã không còn là những đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên nữa, ít nhất…
Không phải tất cả.
Cậu dừng lại một chút, rồi ngồi thẳng dậy.
“... Xin thứ lỗi.”
“Không có gì đáng cười cả” một quỷ anh ngồi trước mặt cậu nói: “Lần này đúng là bọn ta quá lỗ mãng.”
“Không làm đệ sợ chứ?”