Âm Linh Chi Lộ

Chương 6.1

Chương 6.1

Đầu Thất đối với bất kỳ linh hồn nào đều là một ngày đặc biệt, ngay cả với một công tử thế gia như Mạnh Chương cũng vậy.

Xe ngựa chạy rất êm ái, Mạnh Chương gần như không cảm nhận được bất kỳ sự xóc nảy nào.

Cậu nhìn Mạnh Ngô, rồi lại nhìn tấm rèm xe buông xuống tự nhiên bên cửa sổ.

"Tổ tiên?" Mạnh Chương khẽ gọi.

Mạnh Ngô mở mắt liếc nhìn cậu, khẽ gật đầu. Mạnh Chương vui vẻ nói lời cảm tạ, đưa tay vén một góc rèm xe lên.

Mạnh Ngô lại nhìn cậu một cái, khẽ lắc đầu.

Xe ngựa đang đi trên đường âm giới, là khe hở giữa các âm vực. Chưa nói đến việc nơi này ngoài dấu vết va chạm của đạo tắc ra thì chẳng có gì cả, cho dù có thật sự có thứ gì đó thì cũng không phải là thứ mà một tiểu thiếu gia như Mạnh Chương, người thậm chí còn chưa bắt đầu luyện khí, có thể nắm bắt được.

Tiểu thiếu gia chính là tiểu thiếu gia, cái gì cũng tò mò... Mạnh Ngô không để ý tới nữa, mặc kệ Mạnh Chương muốn làm gì thì làm.

Quả nhiên, Mạnh Chương không thể nhìn ra được gì từ bóng tối gần như không có bất kỳ sự thay đổi nào, không khỏi có chút thất vọng.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu sắp buông rèm xe xuống, bên ngoài xe đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh.

Tay Mạnh Chương dừng lại.

Trong gió đó...

Hình như là một chiếc đèn l*иg?

Mạnh Chương cuối cùng cũng buông rèm xe xuống.

"Tổ tiên?"

Mạnh Ngô đáp một tiếng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lời đến bên miệng Mạnh Chương lại ngập ngừng: "Tổ tiên, con đường này, thường có người qua lại sao?"

Mạnh Ngô nghe ra điều gì đó từ lời nói của Mạnh Chương: "Tất nhiên là không."

Dù sao cũng là một vị Thành hoàng của một quận, cho dù không phải vì công việc, thì xe ngựa của ông khi đi đến Dương thế sao có thể đi trên con đường bình thường được?

"Cháu nhìn thấy gì sao?" Mạnh Ngô vừa hỏi vừa quay đầu nhìn kỹ ra phía sau.

"Tôn nhi dường như nhìn thấy một chiếc đèn l*иg trong cơn gió lạnh..." Mạnh Chương trả lời.

Hiện tại thực lực của cậu quá yếu, kiến thức cũng quá nông cạn, thay vì tự mình suy nghĩ, chi bằng hỏi thẳng Mạnh Ngô.

"Đèn l*иg?" Mạnh Ngô nhíu mày: "Cháu chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?"

Mạnh Chương cười nhạt, trả lời: "Cháu không chắc chắn lắm."

Cậu thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu luyện khí, làm sao có thể chắc chắn được? Hơn nữa, Mạnh Ngô ở ngay bên cạnh cậu, chẳng lẽ cũng không cảm nhận được gì sao?

Mạnh Ngô im lặng.

Một lát sau, ông nói: "Có lẽ là vị Quỷ vương nào đó cũng đang xuất hành vào lúc này."

"Chỉ là gặp nhau trên đường thôi, không cần phải để ý quá nhiều."

Mạnh Chương gật đầu, không nói thêm gì nữa. Mạnh Ngô cũng không nói gì, nhưng cũng không còn bình tĩnh như lúc trước nữa, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Mạnh Chương nhìn Mạnh Ngô, rồi lại nhìn tấm rèm xe lắc lư theo chuyển động của xe ngựa, suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy một cuốn sách từ trong tay áo ra, chậm rãi lật xem.

Đợi đến khi xe ngựa dừng lại, tiếng người báo cáo vang lên từ bên ngoài, Mạnh Chương mới rời khỏi nội dung ghi chép trong sách.

"Đến rồi?"

Người đánh xe bên ngoài nghe thấy, nhỏ giọng đáp: "Tiểu thiếu gia, đã đến Mạnh phủ ở dương gian."

Mạnh Ngô liếc nhìn ra ngoài một cái, rồi lại nhìn Mạnh Chương nói: "Có cần ta đi cùng cháu một chuyến không?"

Mạnh Chương lắc đầu: "Cảm ơn Tổ tiên, cháu tự mình đi được rồi."

Mạnh Ngô đáp một tiếng: "Vậy cháu cứ đi đi, trước khi gà gáy ta sẽ đến đón cháu."

Mạnh Chương lại cúi đầu chào, cáo từ Mạnh Ngô rồi xuống xe ngựa.

Xe ngựa dừng trước cửa Mạnh phủ, không giống như bảy ngày trước trực tiếp xuất hiện ở Ngọc Nhuận viện của cậu, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Mạnh Chương. Bởi vì cho dù lúc này màn đêm đã buông xuống, Mạnh phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn mở toang.

Người nhà của cậu đang đợi cậu...

Mạnh Chương hơi cúi đầu, khi ngẩng lên, vệt đỏ nơi khóe mắt đã bị nụ cười che khuất.

Cậu gật đầu với người đánh xe bên cạnh, rồi tự mình đi vào trong.

Do quy củ, hoặc cũng có thể là lo lắng sẽ có người làm cậu giật mình, Mạnh Chương đi một lúc lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng ai trong Mạnh phủ này.

Khi đi ngang qua phòng khách, Mạnh Chương nhìn thấy bàn ăn bày biện đầy đủ, trên bàn toàn là những món ăn mà cậu từng ao ước.

Cậu dừng lại trước bàn ăn đó.

Một lát sau, cậu mỉm cười, đưa tay cầm lấy đôi đũa cắm trên bát cơm ngọc, ăn hết là không thể, dù thế nào cũng không thể, chỉ có thể nếm thử hương vị thôi.

Nhưng dù vậy, đến khi Mạnh Chương cuối cùng cũng buông đũa xuống, cậu cũng không thể ngồi yên được nữa chỉ có thể đi đi lại lại, tiêu hao bớt một chút.

Ăn xong, Mạnh Chương đứng dậy đi vào phòng khách.

Phòng khách hôm nay cũng giống như những nơi khác trong Mạnh phủ, đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn mở rộng. Mạnh Chương dễ dàng bước vào chính nhà.

Mạnh Giác và Tạ thị vừa nhìn thấy Mạnh Chương bước vào, ánh mắt lập tức dán chặt vào cậu.

Mạnh Chương mỉm cười với bọn họ.

"Cha, mẹ."

Cậu cúi đầu chào Mạnh Giác và Tạ thị.

Cơ thể Mạnh Giác và Tạ thị khẽ động, muốn đỡ Mạnh Chương dậy, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ dùng ánh mắt quan sát Mạnh Chương một cách cẩn thận.

Cho dù hôm nay là ngày đầu thất Mạnh Chương về nhà, so với Mạnh Giác và Tạ thị, cậu vẫn quá yếu, nếu không cẩn thận e rằng sẽ bị tổn thương.