"Tiểu thiếu gia, còn chỗ nào cần sửa sang lại không?" Tông quản gia hỏi.
Mạnh Chương lắc đầu: "Không, không cần." Ít nhất là tạm thời không cần. "Ta rất hài lòng." Vì Mạnh Chương khá hài lòng với Ngọc Nhuận viện mới này, Tông quản gia cũng không ở lại lâu, nhanh chóng lui xuống.
Tiễn Tông quản gia đi rồi, Mạnh Chương cũng phẩy tay cho các nha hoàn lui ra, tự mình đi dạo một vòng quanh phòng.
Khi trở lại trường kỷ, trên tay Mạnh Chương đã cầm một cuốn sách.
“Âm Giới Tạp Ký.”
Một cuốn sách đơn giản giới thiệu mọi chuyện ở âm giới, rất thích hợp cho những âm hồn mới vào Âm giới như Mạnh Chương. Chắc đây cũng là lý do nó cùng những cuốn sách tương tự khác xuất hiện ở Ngọc Nhuận viện.
Mạnh Chương cầm cuốn sách trên tay, nhưng không mở ra chỉ im lặng nhìn chăm chú. Cậu không thực sự ngây người, mà đang nhanh chóng sắp xếp lại các tin tức.
Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, thật sự quá nhiều quá phức tạp, khiến cậu có chút bối rối.
Vì ch*t yểu, cậu bất đắc dĩ phải rời khỏi dương thế, rời xa cha mẹ anh chị yêu thương của mình, dưới sự dìu dắt của tổ tiên họ Mạnh tiến vào Âm giới, bắt đầu cuộc sống mới ở Âm giới, còn chưa kịp làm quen với âm giới này, cậu đã trực tiếp bị vạch trần bí mật lớn nhất của bản thân, không thể không một lần nữa xem xét lại chính mình...
Một lát sau, Mạnh Chương bỗng cười lắc đầu.
Hoàn cảnh dù có hỗn loạn phức tạp đến đâu, cậu cũng phải tự tìm ra cho mình một lối thoát trong mớ hỗn độn này. Nếu cậu không thể tự mình đứng vững, vậy thì mới thật sự là phế vật.
Mạnh Chương sửa lại cuốn sách trước mặt, rồi mới đưa tay lật từng trang, đọc kỹ từng chữ.
Không có sự phân phó của Mạnh Chương, dù là Tông quản gia hay bất kì ai đều không ai dám đến quấy rầy. Mạnh Chương dễ dàng đọc hết cuốn“Âm Giới Tạp Ký”này.
Đọc xong, Mạnh Chương lại lật trang sách về phần mục lục, nhìn lướt qua các mục trong đó.
Âm giới và dương gian không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng có nhiều điểm tương đồng. Ví dụ như ở dương gian, có sự phân chia ngày đêm, ban ngày có mặt trời chiếu sáng, ban đêm có trăng sáng soi tỏ. Âm giới cũng có “mặt trời”, “mặt trời” để phân chia thời gian.
Nhưng nếu nói mặt trời ở dương thế chiếu sáng mãnh liệt mang theo sức sống vô tận, thì “mặt trời” ở âm thế lại là màu trắng xám, sức sống đó gần với bản chất của âm giới hơn, sẽ không làm tổn thương hồn phách yếu ớt của linh hồn.