Chương 10: Thư của ba
==•==Trên xe hai mẹ con trò chuyện vui vẻ. Nó kể tất cả mọi chuyện cho mẹ nghe, nhưng lại không kể bất cứ chuyện xấu gia đình cô chủ làm với nó. Nó chỉ kể về những điều tốt.
Mẹ nó đương nhiên là biết tất cả chuyện họ Đỗ làm với nó. Nhưng không ngờ là nó không kể cho bà nghe mà còn muốn dấu, quả là một đứa trẻ thuần khiết.
- Mẹ quyết định rồi, ngày mốt chúng ta sẽ về Nga.
Nga? Sao lại mang nó sang nước ngoài. Dù nơi này ra thế nào nó chỉ muốn ở đây thôi, nó đã sống quen rồi. Mặt nó có đôi nét nhíu lại.
- Mẹ tại sao lại phải đi Nga?
- Công ty, sự nghiệp và nhà chúng ta ở đó. Còn có cả dượng Steven nữa.
- Duợng Steven?
Nó hỏi.
- Ừmh! Ông ấy là...ba kế của con.
Nó bất ngờ, sao mẹ lại có ba khác? Hồi ký ức sáu tuổi của nó hiện về hình ảnh gia đình hạnh phúc. Dường như mẹ rất yêu ba, sao giờ lại lấy người đàn ông khác?
- Mẹ, ba Khiêm của con đâu? Chẳng lẽ mẹ bỏ ba, mẹ không thương ba nữa hả?
Nước mắc nó ngấn đầy, cái miệng khẽ cắn chặc. Bà Liên nghe thấy con gái nhắc đến người chồng quá cố, không kìm được cảm xúc mà rơi lệ. Bà rất thương ông, nhưng ông mất rồi làm sao bà có thể yêu ông được?
- Không có! Mẹ rất yêu ba, nhưng ba con...ba con..
- Ba như thế nào hả mẹ!
- Ba con mất rồi Linh à!
Bà nghẹn ngào, nó chợt cứng đờ miệng căng cứng nhìn bà cố gặng từng chữ.
- Khi nào vậy mẹ?
- Sau khi con bị bắt, ba con đã tự sát.
Bà lấy ra trong túi một phong bì thư đã ngã vàng nghẹn ngào đưa nó.
- Đây là di thư ba viết cho con
Nó vội lấy nhẹ nhàng lá thư cũ kĩ ra. Từng dòng chữ thẳng đứng, cứng ngắc in trên tờ giấy.
“Gửi con gái yêu của ba! Hà Linh nếu con đã biết đánh vần và nhận thức được mọi chuyện. Thì thời khắc con đọc bức thư này con cũng đã lớn và...ba không còn bên con nữa. Xin lỗi con gái yêu quý, ba đã không được thấy con trưởng thành và kết hôn. Con có giận ba không? Vì ba bỏ hai mẹ con mà đi không nói. Hà Linh hãy hiểu cho sự ích kỉ của ba, vì không chịu nổi cú sock này nên ba đành chọn cách hèn hạ là cái chết! Con gái à, nhất định con phải sống thật tốt và vui vẻ, hãy hộ ba chăm sóc mẹ. Sau này khi có một người nào đó thật sự yêu mẹ và thưong con, hãy tán thành cho họ và nói ba cảm ơn rất nhiều. Vì người đó sẽ bù đắp tình thương cho con và tình yêu cho mẹ, ba trên trời nhất định sẽ mỉm cười hạnh phúc. À con gái nè, ba chúc con sẽ tìm được người thương con nhé! Ba nhất định sẽ phù hộ cho hai mẹ con được bình an. Tái bút: ba thương con nhiều”
Dưới tờ giấy vàng đã ngã màu có vài giọt loan lỗ, có lẽ là nước mắt của ba nó và có cả nước mắt của nó. Tại sao ba lại bỏ nó? Nó chưa được ôm ba mà!
- Ba à, tại sao? Tại sao?
Bà Liên nức nở ôm lấy con bé vỗ về
- Con à, đừng quá đau buồn chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi. Con đừng khóc nữa.
Nó khóc lóc cầm bức thư trong tay mà nước mắt tuôn không ngừng. Sao ba lại tự sát? Năm đó xảy ra chuyện gì mà nó lại ở nhà cô chủ.
- Mẹ! Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Bà nhìn con, rồi lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt trên má nó.
- Con còn nhỏ, đợi con lớn hơn mẹ sẽ nói.
- Rốt cuộc là chuyện gì mà con không được biết hả mẹ?
••????••
Cậu bức bối đi về nhà của mình, nó không theo cậu về người xấu bắt đi là nó tự chốc. Mà sao trong lòng cậu cứ lo cho ăn nguy nó.
Vào phòng cậu khoá cửa lại rồi nằm ình xuống giường. Mấy ngày nay cậu luôn túc trực bên cạnh cô. Khuôn mặt cô đã qua phẩu thuật và được băng kín lại.
Từ lúc phẩu thuật đến giờ cô vẫn chưa tỉnh dậy và không biết điều gì đang xảy ra. Cậu nghĩ mà thương cô, mà càng thương cô lại thấy ghét nó.
Từ nhỏ không hiểu vì sao lần đầu gặp cô, cậu đã cảm mến và muốn nhường nhịn và bảo vệ. Càng lớn tình cảm vẫn không thay đổi, nên cậu ngộ nhận là mình yêu cô.
Nhưng gần đây, cảm giác của cậu rất lạ! Trước mặt nó cậu lại không quản được nhịp tim. Lần trước ở bệnh viện cậu vung tay đánh nó, cậu cảm thấy rất đau lòng. Nhưng vì lý trí giận dữ mà cậu không kìm nén được.
Đang suy nghĩ trong mớ hỗn độn thì có tiếng gõ cửa. Cậu chạy lại mở cửa, là bà nội!
- Bà nội, bà vào phòng đi.
Bà nội tiến lại gần chiếc ghế bông. Chuyện bà vào phòng cậu thì thường xuyên lắm, cậu nhiều lúc cảm thấy bà còn thán hơn cả mẹ. Bà nội rất hiểu ý của đứa cháu đức tôn này.
- Con có điều không vui sao?
Bà tâm lý nhìn khuôn mặt của cậu mà nói.
- Lúc nãy, con thấy con Linh nó đi theo người khác. Người đó nói là mẹ của nó, nhưng con không tin.
- Co lo cho con bé à?
Bà cười hiền từ. Nhưng lập tức cậu chối ngay.
- Không phải đâu bà ạ, chẳng qua là nếu nó bị bắt cóc ai sẽ hầu hạ cho Tú Chi?
Nghe vậy nụ cười bà tắt đi, thay vào đó vầng trán hiện lên vết nhăn nhíu mày lại. Trong bà thực nghiêm túc lúc nói chuyện với cậu khi này.
- Thực ra, con đối với con Chi là ý gì? Có thực sự là có tình cảm?