Chương 29
“Tuyệt đối có, Nhã Bửu, làm sao có thể xem thường em?” Bùi Giai hận thể thề.“Nhanh như vậy quên rồi sao?” Nhã Bửu bĩu môi.
Bùi Giai cười cười, ra vẻ muốn hôn, Nhã Bửu nhanh chóng né tránh: “, mọi người nhìn thấy lại nghĩ rằng em bị bao nuôi rồi.”
“Ngược lại muốn bao nuôi em.” Bùi Giai cười, nhưng cũng biết nơi này phải là nơi để chuyện: “ điện thoại cho em, được phép nhận, được chứ?”
Nhã Bửu chuyện, Bùi Giai cũng nhúc nhích, chỉ có thể “Dạ” tiếng, lại bị Bùi Giai hôn trộm cái rồi mới chịu rời.
Khi hai người cãi nhau, chỉ cảm thấy trời đất như sập xuống, bây giờ lại giống như hai ly kem dâu mùa hè. Buổi chiều trong thời gian nghỉ, Bùi Giai điện thoại đến.
“Nhã Bửu.” Bùi Giai cách điện thoại gọi tên.
Nhã Bửu chuyện.
“Còn giận sao?” Bùi Giai đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đến bên cạnh cửa sổ nhìn về phía tòa nhà của đoàn múa: “Nhã Bửu, nếu quan tâm em, ấu trĩ như vậy?”
“Đừng giận nữa, tối nay đến đón em, ăn cơm, được chứ?” Bùi tiên sinh khiêm tốn cầu xin, trong tình cảm chưa từng phải trải qua nghịch cảnh này, từ trước đến giờ chỉ có phụ nữ đeo bám, cho dù bạn trước lời chia tay, cuối cùng vẫn phải trở về níu kéo, đương nhiên Bùi tiên sinh tuyệt đối có thói quen quay đầu.
Người ở đầu dây điện thoại bên kia biết gì đó, Bùi Giai cao giọng, hỏi: “Còn muốn tuần?”
Bùi Giai tuyệt đối dự đoán được, sau chiến tranh lạnh Nhã Bửu lại tính toán thời gian với như vậy.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, chẳng quan tâm trả lời, chỉ chuyện với người trong điện thoại: “ được, chờ được, Đường Nhã Bửu, em ràng muốn tìm đường chết, bây giờ muốn gặp em, ngay bây giờ.”
Vic dùng ánh mắt nhìn về phía ông chủ thông báo, sau đó ta đẩy cửa ra mời vị khách vào.
Bùi Giai quay đầu nhìn, ám chỉ với đối phương nghe điện thoại, đối phương chỉ gật gật đầu.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm, được?” Đại khái bị cự tuyệt, Bùi Giai lại hỏi: “Ăn khuya sao?”
Cuối cùng Bùi Giai kiềm chế nữa, khí lạnh dâng lên: “Em đừng nghĩ thích em em muốn làm gì làm, em cẩn thận......” Câu kế tiếp Bùi Giai miễn cưỡng đổi thành uy hϊếp.
“Ngày mai, ngày mai nếu thể gặp mặt, tới đoàn múa, nếu vẫn được, tới nhà họ Đường.” Bùi Giai hạ thông điệp cuối cùng cho Nhã Bửu, đại khái là đối phương ngoan ngoãn nghe theo, lúc này mới cúp điện thoại.
“Là bạn à?” Ninh Mặc cười: “Hiếm khi tôi có dịp nhìn thấy cậu dỗ dành phụ nữ, lần này rồi hả?”
Bùi Giai mỉm cười từ chối cho ý kiến, trả lời câu hỏi của Ninh Mặc, bắt đầu bàn luận công việc, chờ kết thúc mới: “Rảnh? Cùng uống ly.”
Ninh Mặc gật đầu.
Bùi Giai cười: “Hiếm có dịp tôi nhìn thấy cậu thẳng thắn như vậy, Sương Nồng tới sao?”
“Haiz, ấy hôm nay gặp bạn, bỏ rơi tôi rồi.” Ninh Mặc ai oán, đổi lại nếu là trước kia Bùi Giai chắc chắn mỉa mai ta, nhưng bây giờ sao, chỉ muốn có bạn rượu.
“Xem ra bạn mới khiến cậu đau đầu?” Ninh Mặc cười.
“Còn cậu sao?” Bùi Giai hỏi lại.
Ninh Mặc trả lời, nhún vai, nâng ly: “Nào, cạn ly vì những người phụ nữ phiền phức.”
Bùi Giai lúc này nâng ly: “Cám ơn, nhưng cũng dám so sánh với Sương Nồng nhà cậu.” Vài năm nay Sương Nồng dày vò Ninh Mặc dở sống dở chết, may mắn là này giác ngộ, bằng Ninh Mặc bây giờ làm sao có thể cười tươi như vậy. Vì Ninh Mặc, mà bà Ninh Luyện, mẹ của Bùi Giai phải chạy tới tìm Sương Nồng mấy lần.
Ninh Mặc nhíu mày, ta thích bất luận kẻ nào về Sương Nồng, hơn nữa theo những gì ta quan sát, lần này Bùi Giai phải dùng đến kế uy hϊếp, phỏng chừng đối phương cũng phải là hạng người dễ dàng, mấy năm nay ta bị Bùi Giai cười nhạo, cho nên: “À, có thể so sánh với Sương Nồng nhà tôi, sau này cậu cảm thấy ấy hoàn hảo.” Ý tứ chính là cười người hôm trước hôm sau người cười.
Bùi Giai im lặng, lúc trước cho rằng Ninh Mặc khốn đốn là do Sương Nồng đanh đá, thời nghĩ đến chỉ sợ là phải. Lấy chính mà, còn biết tại sao có thể cãi nhau với Nhã Bửu, thậm chí chút bao dung cũng có, khó trách Nhã Bửu giận dỗi.
Ước chừng tình cảm quá sâu lại dễ dàng bới lông tìm vết, chỉ cần đối phương sơ suất, cảm thấy bản thân mình chịu thiệt, cảm thấy đối phương mình, khi đó mình cần phải đấu tranh giành lại.
Bùi Giai bất đắc dĩ cười cười, hướng Ninh Mặc nâng ly: “Có phải phụ nữ nào cũng đều như nhau?”
Ninh Mặc nghĩ nghĩ, vỗ bả vai Bùi Giai: “Tóm lại, đàn ông chỉ cần độ lượng chút thành vấn đề. Điều này có chút khó khăn.” Ninh Mặc xấu hổ sờ sờ mũi.
Bùi Giai nhớ tới Ninh Mặc lúc trước, nghĩ tới lại thảo luận đề tài này: “Sương Nồng có bạn ở thành phố H, trước đây tôi nghe?”
“Chỉ nghe ấy bảo là bạn rất thân, là con của ông chủ tập đoàn Trường Thiên, Đường Nhã Bửu, cậu hẳn cũng biết.” Ninh Mặc.
Bùi Giai nghe được phấn chấn tinh thần, quen biết, đương nhiên quen biết.
Hai người chuyện phiếm lát, đến mười giờ Ninh Mặc gọi điện thoại cho Sương Nồng: “Ngoan, em đến giờ phải về rồi, bác sĩ phải dặn sao?”
Nghe được Sương Nồng gì nhưng Ninh Mặc rất nhanh trở về chỗ ngồi: “ thôi, tôi đón Sương Nồng.”
“Tôi cùng cậu, lâu rồi tôi cũng gặp Sương Nồng.” Bùi Giai.
Ninh Mặc nhíu mày, bất thường, rất bất thường, Bùi Giai đối với chuyện của Sương Nồng phải là quan tâm sao?
Lúc xe chạy đến quán bar Onenight, Sương Nồng nhận điện thoại, ta cùng Nhã Bửu ra, thấy Ninh Mặc ta liền chạy tới. Ninh Mặc sợ tới mức nhanh chóng tiến lên vài bước: “Em cẩn thận chút, tiểu tổ tông nhà tôi ơi, bác sĩ dặn dò em được vận động mạnh.”
Sương Nồng ôm lấy cánh tay Ninh Mặc, nhìn Nhã Bửu phất phất tay tỏ vẻ hẹn gặp lại.
Bùi Giai thay Sương Nồng mở cửa xe, sau cùng đối diện với Ninh Mặc cười: “Hai người trước, tôi còn có chút việc cần giải quyết.”
Sương Nồng theo cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy Bùi Giai về phía Nhã Bửu, khóe miệng khẽ nhếch, Ninh Mặc nhà cũng đáng giá để Bùi Giai mỉa mai.
Ninh Mặc vươn tay ôm Sương Nồng: “Đừng sinh nữa.”
Sương Nồng than thở: “Em có rảnh.”
Ở nơi khác, Bùi Giai đến bên cạnh Nhã Bửu: “Lái xe tới?”
Nhã Bửu lắc đầu: “Tài xế Kim đưa em.”
“Đêm nay tới Mạn Nguyệt Loan được?” Bùi Giai hỏi.
Nhã Bửu cúi đầu nhìn chân,: “ phải em bảo muốn bình tĩnh tuần sao?”
“Ai cho phép em?” Bùi Giai hỏi, trước khi Nhã Bửu phản bác, lại thêm câu: “Nhã Bửu, em xác định muốn đàm phán cùng ở đây?”
Nhã Bửu bị lời của Bùi Giai cảnh tỉnh, nhớ tới nơi này là cửa chính ở Onenight, đa phần đều là người quen lui tới, Nhã Bửu có lá gan so đo cùng Bùi Giai, nhanh chóng lên xe của.
“ Mạn Nguyệt Loan.” Bùi Giai ra lệnh cho tài xế.
“Em muốn về nhà.” Nhã Bửu bĩu môi.
Bùi Giai đưa tay sờ sờ khuôn mặt, ý là “Ngoan ”, rồi ghé sát người, ngửi: “Tối nay em uống ít, sâu rượu.”
Nhã Bửu cũng dễ dàng dính chiêu mà Bùi Giai dùng, “quan tâm đối phương”, cười lạnh: “Bùi tiên sinh chẳng phải bảo tôi thích bắt cá hai tay? Nếu nhớ lầm chính Bùi tiên sinh tự dâng tới cửa cho tôi mà?”
Nhã Bửu nhất thời trúng chiêu, Bùi Giai vỗ trán: “Nhã Bửu, trí nhớ của em tốt, lựa từ đặt câu lại rất chính xác, làm sao có thể múa ba lê?”