Chương 1
Mặt trời lặn về phía Tây,ánh hoàng hôn xinh đẹp xuyên qua tầng tầng đám mây nhuộm thành một mảnh đỏ hồng.Ánh tà dương chiếu đến ban công,một thiếu yếu ớt ngồi trên xe lăn,lẳng lặng nhìn lên bầu trời phát ra ánh sáng vô tận,lông mày như trăng,mắt như sao,làn da trời sinh trắng như tuyết,còn có một gương mặt non nớt nhìn qua giống như trẻ con,vốn nên tràn đầy sức sống thanh xuân,nhưng từ trên trán hắn vô tình để lộ ra tia bi thương cùng tuyệt vọng xen lẫn cô đơn,cả người tiều tụy như vừa trải qua một trận tang thương.
“Tĩnh Ngôn,gió lớn quá,để anh đẩy em vào?” Đứng phía sau chính là anh hắn_Tĩnh Khiêm,bề ngoài hoàn toàn khác với em trai ngây thơ mình,mái tóc đen nhánh như tơ,có một đôi đẹp luôn lóe lên tinh ranh,lông mày xinh đẹp tao nhã cùng cánh môi mỏng,thoạt nhìn ngũ quan tương đối hoàn chỉnh,tổng hợp thành một gương mặt rất anh tuấn.
Tĩnh Ngôn yên lặng gật gật đầu,chịu để cho Tĩnh Khiêm đẩy hắn vào phòng.Hơn phân nửa thời gian hắn đều im lặng,không nói nhiều,ánh mắt ngớ ra giống như bị mất đi hồn phách,thỉnh thoảng mới có phản ứng,trước kia Tĩnh Ngôn không phải như thế,hắn vừa sáng sủa vừa có khiếu hài hước,thích nhất tranh cãi cùng người khác, từ trước đến giờ là “khai tâm quả”trong mắt mọi người,hôm nay lại giống như lòng đã chết một chút sức sống cũng không có.
Tĩnh Khiêm nhìn bộ dáng này,không nhịn được đau lòng,em trai bảo bối hắn yêu thương nhất lại biến thành người sa sút thế,bác sĩ nói hắn bị tổn thương tinh thần nên bị vây trong trạng thái hoảng hốt,tất cả đều do người đàn ông kia làm hại,nếu như em trai hắn không phải đυ.ng phải tên đàn ông đáng ghét kia,căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Đáng ghét,cũng do hắn không bảo vệ tốt Tĩnh Ngôn,mới để cho hai năm trước nó bị tên khốn đó trói đi,trong lúc nó bị giam cầm không biết đã bị bao nhiêu người hành hạ,Tĩnh Khiêm thật vất vả mới gặp lại được em trai mất tích đã lâu,thế nhưng phải thấy trong bệnh viện,nhìn thấy Tĩnh Ngôn toàn thân gắng ống truyền nước nằm trên giường bệnh,tim của hắn như muốn ngừng đập,may trải qua cấp cứu không nguy hiểm tánh mạng,nhưng chân Tĩnh Ngôn bị tàn phế không cách nào đi lại,nó vốn là một sinh viên tài cao tiền đồ rộng mở,tương lai muốn làm bác sĩ giúp đỡ mọi người,hiện tại toàn bộ bị phá hủy.
Là ai hại em trai duy nhất của hắn thành người không giống người,quỷ không giống quỷ?Tĩnh Khiêm nắm chặt quả đấm,không cách nào ngăn lại tức giận xông lên đầu,không thể tha thứ,hắn nhất định báo thù cho em trai mình,trải qua sau một khoảng thời gian điều tra,cuối cùng cũng tra được người ban đầu bắt đi Tĩnh Ngôn chính là đầu não tổ chức bóng tối” Long Phượng bang” Đỗ Sùng Phi.Tĩnh Khiêm thề với trời bất luận dùng phương pháp gì hắn cũng phải báo thù,cho dù đánh cược tánh mạng của hắn cũng không tiếc.
Hắn đặc biệt tìm công việc bảo vệ tòa cao ốc này,thành công giấu diếm thân phận thật lẫn vào Long Phượng bang,tìm cơ hội đánh lén Đỗ Sùng Phi,không nghĩ tới hắn bày ra tỉ mỉ hành động ám sát thoáng cái bị em trai hắn Đỗ Sùng Hòe nhìn thấu còn bản thân thất thủ bị bắt.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn gϊếŧ đại ca?” Đỗ Sùng Hòe cùng anh trai hắn Đỗ Sùng Phi đều có vóc người cao lớn,bề ngoài anh khí bức người,ánh mắt sắc bén như ưng,chỉ là thiếu một tia âm tàn,cảm giác gian tà lại nhiều hơn một chút,hắn cầm lấy súng chỉ vào đầu Tĩnh Khiêm,trên cao nhìn xuống hỏi cung hắn.
“Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ,hỏi nhiều làm gì!” Tĩnh Khiêm không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Đỗ Sùng Hòe,hắn vốn quyết tâm liều chết xông hang hổ,nếu bị phát hiện cùng lắm thì chết,tiếc nuối chính là không thể báo thù rửa hận cho Tĩnh Ngôn.