Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 46

Quyển 1 - Chương 46
Tiếng cười của Lý Tuân đã đánh bay toàn bộ sự kiên cường của Chu Vận. Cô đã lấy hết can đảm đến đây, thời gian kéo dài càng lâu thì càng dễ lung lay.

Ban đầu Lý Tuân chỉ cười khẽ, sau đó thật sự không nhịn được, lập tức cười đến

nỗi cong cả người lại. Chu Vận hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Không đúng, trên mặt đất không có cái lỗ nào lớn như vậy, có thể chứa được cô chỉ có lỗ cống thôi.

Trong lúc Chu Vận đang bận phỉ báng mình thì bên kia cuối cùng Lý Tuân đã cười chán chê. Cậu đứng thẳng dậy, vẻ mặt vẫn còn nét cười vừa rồi trông dịu dàng đến quái lạ. Dĩ nhiên, từ "dịu dàng" bình thường không đủ để hình dung biểu cảm của thủ khoa Lý lúc này. Chu Vận đang trong lưới tình bủa vây còn chứng kiến được vẻ trêu chọc đắc thắng của cậu.

"Lặp lại lần nữa." Cậu nén cười, "Em muốn tôi thế nào?"

Chu Vận á khẩu.

"Nào, nói tôi nghe lại xem."

Mới vừa rồi còn cất lời dõng dạc được, nhưng bây giờ đã tỉnh lại, Chu Vận nhất thời cảm thấy hoang mang lúng túng. Cô cúi gằm đầu, mái tóc xõa xuống tạo thành một lớp màn che chắn tự nhiên, nhìn chằm chằm vào gạch lát đường.

Trước mắt cô nhanh chóng tối đi, ai đó đang cúi người thấp xuống nhìn cô.

"Sao không nói?"

Cậu đưa ngón tay thon dài, vén những sợi tóc lòa xòa của cô lên như thể vén tấm rèm cửa, thở dài nói: "Tôi chưa từng nghe thấy lời tỏ tình độc đáo mới mẻ như thế bao giờ."

Chu Vận im thin thít. Vũng bùn dưới chân càng lúc càng lún sâu, cô cảm thấy không thể cứ để mặc cậu đắc ý như thế được nữa. Với lại chuyện quan trọng nhất cô còn chưa hỏi.

Rốt cuộc Chu Vận ngẩng đầu: "Từ Lê Na đâu?"

Lý Tuân: "Chưa đến."

Chu Vận: "Chưa đến? Hai người hẹn mấy giờ, kẹt xe sao?"

Lý Tuân cười thản nhiên: "Ai biết được."

Vậy có lẽ cô tỏ tình trước rồi... Tuy không biết nguyên nhân thực sự về cuộc hẹn của họ, nhưng tảng đá lớn trong lòng Chu Vận đã được thả xuống. Cô nhìn Lý Tuân, ra vẻ thoải mái: "Buổi tối rất dễ kẹt xe, cô ta không đến trước giờ hẹn sao."

Lý Tuân nhún vai.

Chu Vận lại đổ dầu vào lửa: "Hình như cô ấy không xem trọng cậu lắm thì phải."

Lý Tuân chẳng hề tiếc nuối: "Phải đấy."

Theo tình hình trước mắt thì tất cả đều thuận lợi. Bỗng Chu Vận thấy tay nhẹ bẫng, Lý Tuân đột ngột nắm tay cô kéo đi, tay còn lại thì đang hút thuốc, cô nghĩ thầm trông cậu giống như là phụ huynh đến nhà trẻ đón con tan học vậy. Nhưng cô đâu phải là đứa trẻ, nhà trẻ làm gì có con bé nào to xác như cô chứ.

Trong lúc nguy cấp thế này mà cô còn nghĩ ngợi lung tung được cơ à?

Lý Tuân bắt xe ở ngã tư, hai người cùng ngồi vào ghế sau. Tài xế hỏi đi đâu, cậu bảo cứ chạy dọc theo con đường này. Chu Vận lười suy nghĩ, cả người cô đều lâng lâng bay bổng. Tay vẫn bị cậu nắm, không chặt không lỏng, lòng bàn tay cậu khô ráo và dễ chịu.

Cảnh sắc vụt qua ngoài cửa sổ, rõ ràng trong tầm nhìn là đường phố xa hoa rực rỡ nhưng cô như thấy được bàn tay thon dài của cậu rõ mồn một trước mắt. Cô không biết cậu muốn đi đâu, hoặc là nói, cô cảm thấy đi đâu cũng được, dù cho chiếc xe này cứ chạy mãi không ngừng cũng chẳng sao.

Ý nghĩ này vẫn kéo dài cho đến khi Lý Tuân bảo tài xế ngừng xe lại. Trên thực tế, xe không chạy được bao lâu, bản thân Lý Tuân cũng không có đích đến chính xác. Cậu vẫn nhìn ra ngoài như đang tìm kiếm gì đó, bây giờ rốt cuộc cậu đã thấy được mục tiêu rồi.

Chu Vận ngẩng đầu, là một khách sạn.

...

Cái quái gì thế này? Tình tiết tiến triển nhanh quá. Không đợi cơn gió trong lành mát rượi thổi qua thì bão táp mưa sa sầm sì đã kéo đến đóng đô trong lòng cô.

Chu Vận đứng bất động bên đường, Lý Tuân đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh, nửa phút sau đã quay lại. Cô quan sát cậu, không phát hiện ra điều gì khác thường. Cậu mua gì vậy nhỉ?

Lý Tuân trở lại, vẫn tự nhiên kéo tay Chu Vận như hồi nãy, đi vào khách sạn. Chu Vận không hề nghĩ ngợi giật cậu lại.

Lý Tuân nhìn cô: "Sao vậy?"

"Tôi..." Chu Vận ngập ngừng mãi mới thốt ra một câu, "Tôi không mang chứng minh nhân dân."

"À." Lý Tuân bỏ tay cô ra, "Vậy em chờ tôi ở đây."

Một mình cậu vào khách sạn, đến quầy lễ tân thuê phòng rồi gửi tin nhắn cho Chu Vận.

"301."

Chu Vận không biết nên trả lời thế nào, dứt khoát cất di động, vứt bỏ hết sầu lo đi vào. Quy mô khách sạn cũng không lớn, quầy lễ tân chỉ có một nhân viên, lúc này người ta đang bận xem phim truyền hình giờ vàng, không buồn đếm xỉa đến cô.

Chu Vận thuận lợi rẽ vào lối đi nhỏ, vừa ngước mắt đã thấy Lý Tuân đứng ở cửa thang máy đợi cô. Mãi đến lúc cửa thang máy đóng lại, Chu Vận vẫn như đang mơ, cô thoáng cảm thấy tình tiết không nên phát triển chóng mặt thế này được. Nhưng cụ thể nên phát triển thế nào thì cô lại không nghĩ ra nổi, dù sao cô không hề có kinh nghiệm.

Đến phòng 301, Lý Tuân mở cửa, Chu Vận kinh ngạc phát hiện đây là phòng đơn và chỉ có một chiếc giường. Sau lưng bị đẩy nhẹ, cô bước vào vực sâu xa lạ. Cô chợt cảm giác được cổ tay bị nắm lấy, Lý Tuân trở tay đóng cửa lại, quay người áp cô vào cửa.

Đèn còn chưa bật, xung quanh tối đen. Tim Chu Vận đập rộn rã, toàn thân cứng đờ, như thể cô đã lọt vào gông cùm của cậu rồi.

"Hôm nay tôi vô cùng khó chịu." Môi cậu kề sát vào tai cô, trong bóng tối giọng cậu như có âm thanh nổi, vang vọng khắp xung quanh.

Chu Vận như bị lên dây cót hết mức, bụng hóp lại.

"Tối hôm qua tôi mệt quá không gượng nổi nữa, vốn định sáng nay tỉnh lại chờ em đến hầu hạ."

"..."

"Kết quả là cả ngày chẳng thấy bóng em đâu."

Cậu nói xong liền mơn trớn gò má cô rồi đến chiếc cổ. Toàn thân Chu Vận nóng rực, không biết có phải do trong phòng không bật điều hòa hay không.

"Lúc ấy tôi đã nghĩ, thật không hổ là công chúa, vắt chanh xong liền bỏ vỏ, có khí phách lắm."

Cuối cùng Chu Vận đã lấy lại được giọng mình: "Không phải, khi đó tôi..." Nói đến giữa chừng bỗng cô cảm giác cổ mình bị hôn khẽ. Khoảnh khắc đó toàn thân Chu Vận râm ran giống như bị điện giật, bả vai rụt lại, im bặt.

Lý Tuân ngước mắt nhìn cô, khẽ cười: "Bản lĩnh em không nhỏ đấy nhỉ."

Lúc này khen cô chắc chắn không phải là chuyện nghiêm chỉnh gì rồi. Quả nhiên một giây sau người Chu Vận căng thẳng, mông bị nắm lấy, tay cậu đặt lên lớp váy ren, nhẹ nói: "Sở thích của tôi đúng là bị em nắm rõ trong lòng bàn tay."

Chu Vận bị cậu chạm vào như thế, trong thân thể như dấy lên một đám lửa. Thấy sắp sửa nổ tung, cô cố gắng lấy lại chút quyền chủ động, khó khăn nói: "Có khó gì đâu, cái nào trông dung tục thì là cái đó chính là cái cậu thích."

Lý Tuân nhướng mày, vòng tay siết lại, Chu Vận áp sát vào người cậu. Cậu đưa một tay lên nắm lấy cằm cô, bắt cô ngửa đầu nhìn mình: "Lặp lại lần nữa."

Chu Vận lặng thinh.

"Tiểu thư Chu thoát tục, lặp lại lần nữa đi."

Lại là hình ảnh quen thuộc, Chu Vận bất giác nhớ lại trước đây, hình ảnh lúc trước đè lên lúc này, hòa với cảnh tối đen như mực, lần lượt hiện lên trước mắt như giấc mơ bất tận.

Lý Tuân đối mặt với cô, hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau một cách rõ rệt. L*иg ngực cậu rung động vì cất giọng nói, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức khiến người ta dâng trào cảm xúc.

Mặt Chu Vận nóng bừng như lửa, ánh mắt do dự giây lát rồi mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay.

Khi bốn mắt nhìn nhau, rất nhiều thứ đã không còn giống với lúc trước nữa. Lý Tuân hơi cúi đầu, kề trán vào trán cô, cậu cười nói: "Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, với khoảng cách này không phải đánh nhau thì hôn nhau, công chúa điện hạ, em chọn một đi."

...

Nói thật cô cũng khá muốn đánh nhau đấy.

Chu Vận nhích bước tiến lên, tuy mang giày cao gót nhưng vẫn phải kiễng chân lên một chút. Cô vịn vai cậu, nhắm mắt chào đón nụ hôn. Trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, cô có cảm giác mình không còn cầu mong gì khác nữa. Đây là nụ hôn đầu của cô, cô tuyệt đối sẽ không hối hận khi đã trao cho cậu.

Cô không hiểu mấy việc yêu đương này, sau phút chủ động thì lập tức trở nên ngây dại. Hôn một hồi, Lý Tuân thấy buồn cười.

"Công chúa, thở nào."

Mặt Chu Vận đỏ bừng. Lý Tuân không hề vì vậy mà cười chê cô, cậu bế thốc cô lên, đặt xuống giường, nghiêng mình áp đến. Thân hình cậu cao lớn, chân dài miên man, ép Chu Vận đến tận đầu giường, một tay đặt bên mặt cô, nhìn cô hỏi: "Tôi đẹp trai không?"

"..."

Chu Vận nhỏ giọng nói: "Trước khi hỏi câu này thì rất đẹp."

Lý Tuân cười, quay cằm cô lại, để cô nhìn vào cậu: "Vẫn còn mạnh miệng phải không?"

Chu Vận rụt cổ, Lý Tuân áp sát hơn, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của cậu thoáng qua chóp mũi.

Cậu khẽ khàng nói bên tai cô: "Chúng ta thành thật với nhau đi, em đã sớm chết mê chết mệt tôi rồi."

Chu Vận cảm giác mình như bị đốt thành tro bụi. Người Lý Tuân cũng nóng hực, cậu không nói gì thêm nữa, tay luồn vào làn váy đặt lên đùi cô. Lúc này Chu Vận bỗng tỉnh táo lại, cầm lấy cổ tay cậu.

Lý Tuân khẽ hỏi: "Không được sao?"

Chu Vận im lặng nhìn cậu. Từ tối hôm qua, cô vẫn như con ruồi mất đầu, cứ nơm nớp lo sợ bay lung tung khắp nơi. Hôm nay gặp được cậu rồi nhưng vẫn như thế, từ đầu đến cuối đều mặc cậu dẫn dắt. Chỉ có giờ phút này, vẻ mặt Chu Vận mới bất đồng, như thay đổi thành một người khác, khá trịnh trọng.

"Lý Tuân."

Cậu đáp lại một tiếng.

Chu Vận nói: "Em không phải là Liễu Tư Tư, cũng không phải là Juliet."

"Ừ."

"Anh hiểu ý em không?"

Cậu gật đầu: "Hiểu được đại khái."

Cô cũng cảm thấy cậu hiểu được. Một người thông minh đến vậy có cái gì mà không hiểu cơ chứ. Cô chờ đợi đáp án từ cậu. Trong giây phút cậu yên lặng, tim cô cứ siết lại từng chút một. Kết quả gì thì cứ đến nhanh đi, cảm giác thế này thật sự chết người quá đi mất.

Lý Tuân cứ nhìn Chu Vận, người nghiêng sang một bên, chống tay vào đầu. Trông cậu nhẹ nhõm hơn cô nhiều, vẫn điềm nhiên đè lên người cô, vẻ mặt trêu đùa.

Chu Vận không nhịn được hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"

Lý Tuân ra vẻ nghiêm túc trả lời: "Anh đang nghĩ đàn ông như anh mà bị ràng buộc sớm quá như vậy, quả thật là một kiểu tội lỗi đấy."

Thật là muốn nhét quách chiếc giày vào mồm anh quá đi mất!

"Dù xác suất xảy ra tình huống như vậy cực nhỏ, nhưng anh vẫn phải hỏi một câu." Cậu nghịch mép váy Chu Vận, thong thả nói, "Nếu anh lỡ sa ngã nɠɵạı ŧìиɧ thì sao, công chúa điện hạ định xử lý anh thế nào?"

Chu Vận lập tức nói: "Gϊếŧ chết anh ngay."

"..."

Lý Tuân nhướng mắt, nghiêm túc nhìn cô, cô cũng nghiêm túc nhìn lại cậu. Một lát sau, cậu nhỏm người dậy khỏi người cô.

"Hay là thôi đi."

Một chậu nước lạnh xối xuống đầu, Chu Vận không sao tin nổi, gần như là hét lên: "Lý Tuân."

Bả vai cậu run run, nhỏm người dậy được nửa chừng thì không giả bộ nổi nữa, bật cười khanh khách. Cậu quỳ gối hai bên người cô, tay bắt chéo kéo góc áo, giơ tay lên cởi ra. Trước mắt là thân thể trần trụi. Lý Tuân vứt áo sang một bên, rủ hai hàng mi, nghiêm trang nói:

"Quyết định như vậy, ai phản bội thì người đó sẽ chết."

Dưới bóng đêm, tiếng chuông lòng ngân dài. Khi tay cậu lần theo chân cô luồn lên trên, Chu Vận nhìn chằm chằm trần nhà, lặng lẽ nghĩ ngợi. Đúng, cậu luôn thích như thế, bất kể chuyện gì cũng luôn làm ra vẻ không buồn đếm xỉa, khiến cô điên cuồng tức tối. Lúc cô chán ghét muốn từ bỏ thì cậu lại ung dung giải quyết hết tất cả. Rõ ràng câu nói đầu tiên là có thể giải quyết xong mọi chuyện, nhưng cậu lại muốn cho cô ngồi tàu lượn siêu tốc lộn đến trăm vòng. Như thể có thế mới khiến cô nhớ kỹ điểm đặc biệt của cậu vậy.

Cậu hôn nghiến vào cổ cô như muốn hả giận: "Mẹ nó, cuối cùng cũng đợi được em quy hàng rồi."

Chu Vận cũng khá cảm thán, cuối cùng mọi chuyện đã có hồi kết, may mà kết cuộc đều như cô mong muốn.

Trong lúc Chu Vận đang xúc động chất ngất thì thân thể chợt nhẹ bẫng, vai trái bị kéo lên. Lý Tuân lật người cô lại, nhấc mông cô lên từ phía sau, để cô quỳ mọp trên giường.

Ớ?

Ớ?

Ớ? Ớ? Ớ? Ớ?

Chu Vận vô thức trợn tròn mắt, tư thế này đâu phải là tay non!