Quyển 1 - Chương 28
Sáng sớm, Chu Vận đã thu xếp hành lý bỏ vào xe."Thật sự không cần ba mẹ đưa sao?" Mẹ đề nghị lần nữa, "Hay là gọi tài xế đến đưa bọn con đi nhé."
"Không cần đâu ạ." Vương Vũ Hiên vỗ ngực cam đoan, "Dì Lưu cứ yên tâm, cháu đã lái xe nhiều năm rồi, bảo đảm sẽ đưa Chu Vận đến nơi an toàn mà."
Vương Vũ Hiên sắp xếp lại cốp xe, mẹ kéo Chu Vận sang một bên, nhỏ giọng nói: "Trên đường đừng ngủ gật, phải quan sát đường cho kỹ. Dù sao tình hình giao thông ở nước ngoài cũng khác với trong nước."
"Vâng ạ."
"Thuê khách sạn thì con thanh toán tiền phòng, còn xe cứ để anh con lái. Nếu hai đứa có đi chơi thì đừng để anh con trả tiền nhé."
"Vâng."
"Còn nữa..."
"Biết, biết, biết cả rồi, mẹ yên tâm, nhất định con sẽ tiếp đãi anh ấy chu đáo, bọn con đi đây."
Chu Vận thoát khỏi tay mẹ, chui tọt vào xe. Đến tận khi xe chạy ra khỏi khu cư xá, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vương Vũ Hiên cười toe toét, vừa đạp chân ga vừa cất cao giọng: "Xin chào quý vị khán giả, tiếp theo là bộ phim kinh điển Đảo Vô Hình của hãng Dreamwork."
Chu Vận lườm anh ta. Vương Vũ Hiên cười xòa: "Nào, chỉ đường cho anh đi."
"Đi thẳng đường này đến cao tốc."
Suốt cả quãng đường Vương Vũ Hiên cứ lảm nhảm không thôi, khiến Chu Vận ngáp dài ngáp ngắn. Cô tựa đầu vào kính xe, lấy điện thoại di động ra.
Không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn nào chưa đọc. Mấy hôm trước Chu Vận đã báo cho Lý Tuân biết hôm nay cô sẽ về trường. Từ đêm giao thừa đến giờ họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, cách đây vài ngày Lý Tuân lại nhận dự án mới nên dạo gần đây đã ít liên lạc hơn.
Xế chiều hai người đã thuận lợi đến trường, kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, trong sân trường chẳng có một bóng người, vắng tanh vắng ngắt.
Chu Vận xách vali xuống xe: "Em vào trường đây, anh có thể tự thuê khách sạn được không?"
"Không phải chứ?" Vương Vũ Hiên trố mắt nhìn cô, "Em định qua cầu rút ván à?"
Hình như hơi phũ thì phải...
"Thế này đi." Chu Vận nói, "Ngày mai em sẽ dành thời gian đưa anh đi tham quan thắng cảnh. Hôm nay muộn quá rồi, anh lái xe cũng mệt, cứ nghỉ ngơi trước đã."
Vương Vũ Hiên xoay chìa khóa, vừa định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy người phía sau Chu Vận thì bỗng khựng lại. Anh nói nhỏ với Chu Vận: "Này, em có quen tên kia không?"
Chu Vận quay đầu lại, chợt sởn cả gai ốc. Tên tóc vàng nào đó đang mặc bộ quần áo thể thao, tay đút váo túi, trên cổ tay còn treo túi nilon của cửa hàng tiện lợi, giống như vừa mới đi dạo về. Cậu thờ ơ nhìn Chu Vận và Vương Vũ Hiên.
Chu Vận nhanh chóng suy nghĩ có nên giới thiệu hai bên với nhau không, nhưng cuối cùng lại thôi. Nhìn dáng vẻ hiện tại của thủ khoa Lý chắc hẳn là không có hứng thú làm quen với Vương Vũ Hiên rồi.
"Về trường rồi à?" Lý Tuân hỏi.
"Ừ."
Lý Tuân thản nhiên nói: "Đi thôi." Rồi quay người đi thẳng vào sân.
Chu Vận vội chào Vương Vũ Hiên: "Em vào trước đây, mai sẽ gọi cho anh."
Vương Vũ Hiên nhún vai: "Được rồi, em nghỉ ngơi đi nhé."
Vương Vũ Hiên chui vào xe rồi khởi động máy, vừa ngẩng đầu đã trông thấy Chu Vận vội vội vàng vàng đuổi theo chàng trai phía trước.
Chu Vận kéo vali đi bên cạnh Lý Tuân. Cô liếc sang cậu, ai đó vẫn điềm nhiên như không, ung dung dạo bước trong sân vắng.
Chu Vận hắng giọng: "Việc kia..."
Cậu hờ hững cất lời: "Việc gì?"
"Dự án cậu mới nhận làm về cái gì?"
"Hệ thống tích hợp kê khai hóa đơn của công ty linh kiện xe hơi."
"Khó không?"
Lý Tuân lấy điếu thuốc ra châm, không trả lời câu hỏi của cô.
Thôi được rồi, coi như tôi chưa hỏi đi.
"Người khi nãy là ai." Lý Tuân ngậm điếu thuốc, giọng ậm ờ.
Chu Vận buột miệng đáp: "Tài xế nhà tôi."
Lý Tuân cười đểu: "Ồ!"
Đi đến ký túc xá, Lý Tuân liền trêu Chu Vận: "Công chúa điện hạ có cần người khuân hành lý lên giúp không?"
Không dám làm phiền ngài đâu ạ!
"Tôi tự khiêng được rồi, đồ đạc cũng không nhiều, không nặng gì đâu."
Lý Tuân gật đầu, buông câu chốt "thu dọn xong thì đến văn phòng" rồi rời đi.
Kỳ nghỉ đã trôi qua được một nửa, tòa nhà ký túc xá đã mở cửa. Chu Vận xách vali đi được nửa đường đã thở hổn hển, bắt đầu hối hận sao khi nãy lại bày đặt cố ra vẻ làm gì. Có điều cái cậu này thật là, người ta mới khách sáo một chút thôi mà cậu ấy không thèm giúp thật.
Nhậm Địch và Phương Thư Miêu còn chưa lên trường, trước khi về nhà họ không đóng chặt cửa sổ nên phòng phủ một lớp bụi. Chu Vận sắp xếp đồ đạc xong lại lau phòng một lượt, sau đó mới chạy thục mạng đến tòa nhà thí nghiệm.
Chắc cả tòa nhà này chỉ có mỗi văn phòng bọn cô mở cửa thôi. Lúc cô chạy đến, Lý Tuân đang bắt chéo chân làm việc.
"Đến đây, sao chép lại tài liệu và chương trình đi."
Chu Vận mệt bở hơi tai, khát khô cả cổ họng. Cô không đáp lời mà đi thẳng đến góc phòng lấy chai nước suối trong thùng ra, tu ừng ực hết nửa chai.
Lý Tuân ngẩng đầu khỏi máy tính, nhìn cô chế giễu: "Vác mỗi cái vali mà mệt đến vậy à, tiểu thư quá đấy."
Chu Vận mặc kệ cậu. Lý Tuân buông máy tính ra, gác một tay lên ghế dựa, duỗi người nhìn Chu Vận cười nói: "Sao không nói gì thế, thật sự mệt đến vậy à?"
"Không mệt bằng ngài đâu."
"Thôi đừng có mà chém gió nữa."
Chu Vận thầm lườm cậu.
"Mau làm việc thôi nào, cuối cùng đã có người giúp đỡ một tay rồi."
"..."
Tuy rằng công việc của cô từ trước đến nay, cũng như mục đích trở về trường học sớm cũng là để hỗ trợ cậu, nhưng
cứ để tự cô hiểu là được, nghe những điều đó từ miệng cậu thật đúng là khiến người ta khó chịu.
Chu Vận đặt chai nước xuống, ôn hòa nói: "Còn chưa khai giảng, cậu đâu có lý do gì mà bắt tôi làm việc, đây gọi là bóc lột sức lao động đấy."
"Ờ." Lý Tuân nghiêng đầu nhìn cô, "Vậy tôi phải làm thế nào mới khiến công chúa điện hạ vui lòng làm việc đây?"
"Thái độ nhà ngươi phải thành khẩn một chút."
Cậu nhướng mày. Chu Vận và cậu đối đầu trong im lặng. Một hồi lâu, Lý Tuân đặt máy tính lên bàn, đứng dây đi về phía chiếc tủ sắt, cúi người lấy ra một chiếc túi. Chu Vận tò mò ló đầu nhìn, Lý Tuân đặt chiếc túi trước mặt cô. Chiếc túi làm bằng giấy, trông khá lớn, có vẻ khá cao cấp.
"Đây là gì?"
"Lương tăng ca."
"..."
Cậu lại thản nhiên nói: "Xem thử đi."
Chu Vận mở túi ra, bên trong là chiếc hộp dài khá tinh xảo. Lúc cô nhìn thấy nhãn hiệu trên hộp thì đã lờ mờ đoán được là gì, đến khi mở hộp ra nhìn thấy món đồ bên trong thì dự cảm đã trở thành sự thật. Tuy ngoài mặt Chu Vận vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã chấn động.
Đó là một chiếc váy. Sao cậu lại tặng váy cho cô? Cậu mua từ lúc nào và đã bao lâu rồi? Không, tạm gác vấn đề này sang một bên trước đã, hình như sản phẩm thời trang mang nhãn hiệu này đắt lắm thì phải.
Chu Vận ngẩng đầu nhìn Lý Tuân, cậu đang tựa vào tủ sắt, trông rất thản nhiên.
"Đủ chưa?"
Cô phải trả lời thế nào đây?
"Đủ rồi thì đến đây làm việc đi."
Ông chủ Lý đã hạ mình, Chu Vận cũng phải cung kính tuân lệnh thôi.
Cô cất váy, nghiêm túc ngồi vào chỗ, Lý Tuân cũng đến, ngồi song song với cô gửi tài liệu.
"Sao lại tặng cho tôi?" Chu Vận nhỏ giọng hỏi.
Lý Tuân vẫn liên tục gõ bàn phím, khẽ cười: "Phải mặc váy thì mới giống công chúa chứ."
Chu Vận run run, cảm giác trong lòng như có một thứ gì đó đang giãy dụa không thể nào khống chế.
Cao thủ, quả là cao thủ mà!
"Đã gửi cho cô rồi đấy, cô xem chương trình trước đi, nếu không hiểu thì hỏi tôi."
"... Ừ."
Chu Vận tập trung làm việc, mãi đến tối cô mới xem hết lượt chương trình, hỏi Lý Tuân: "Xem xong rồi, bây giờ cần tôi làm gì?"
"Hiện tại chưa cần."
Hả? Vừa rồi cậu còn bảo tôi giúp một tay mà.
Lý Tuân ung dung nói: "Ngày mai không phải đưa tài xế đi chơi nữa à?"
Cậu nghe được cuộc đối thoại của cô và Vương Vũ Hiên ư?
Chu Vận bật thốt: "Không sao, tôi bảo anh ấy tự đi cũng được."
Lý Tuân lặng thinh, Chu Vận lại nói: "Mai có thể làm việc thật mà, bây giờ tôi sẽ lập tức bảo anh ấy tự đi ngay."
Lại yên lặng thêm giây lát, Lý Tuân mới bật cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì để anh ta tự đi đi."
Hơn tám giờ tối, Chu Vận gọi điện thoại cho Vương Vũ Hiên. Anh đang ở trong khách sạn, nhàm chán xem tivi.
"Em Chu! Cuối cùng em đã nhớ đến anh rồi."
"Anh Hiên."
"..."
"Anh Hiên em có việc muốn nói với anh."
"Ngừng, đợi đã." Vương Vũ Hiên ngắt lời, "Em định làm gì?"
Chu Vận: "Ra ngoài ăn cơm đi, em mời."
Vương Vũ Hiên cảnh giác hỏi: "Không ổn, em có ý đồ gì thế hả? Em định làm gì anh?"
Chu Vận sốt ruột, chẳng buồn đùa giỡn với anh: "Em chờ anh ở cổng trường, mau đến đây đi."
Hai mươi phút sau, hai người gặp nhau tại cổng. Chu Vận ra lệnh cho tài xế Vương Vũ Hiên lái xe vào trung tâm thành phố, quanh co suốt buổi mới dừng trước một trung tâm thương mại sang trọng.
"Ở đây có nhà hàng Tây khá ngon, trên tầng thượng ấy."
Vương Vũ Hiên dẩu môi.
Chu Vận: "Đi thôi."
Vương Vũ Hiên nhìn lên tầng, tặc lưỡi: "Em nên nói sớm là đến nơi thế này để anh thay bộ đồ bảnh bao chút mới đúng."
Chu Vận: "Trong nước người ta không chú trọng ăn mặc vậy đâu, xuống xe đi."
Đi vào cổng chính, đại sảnh đèn đuốc sáng rực, trung tâm thương mại này được xây dựng theo kiểu khá cao cấp, hai tầng dưới cùng bày bán sản phẩm nước ngoài.
"Ồ, đánh thuế khá cao nhỉ." Vương Vũ Hiên vừa đi vừa chỉ vào cửa hàng nào đó nói, "Loại này ở bên anh mua chỉ bằng một nửa giá thôi."
Chu Vận liếc nhìn: "Chất lượng thế nào?"
Vương Vũ Hiên cười: "Anh không biết, anh đâu có hút thuốc."
Lên đến tầng thượng, vừa ra khỏi thang máy là nhà hàng Tây. Lúc này đã qua giờ cơm nên không đông người lắm. Nhân viên dẫn họ đến chỗ ngồi, Chu Vận đưa thực đơn cho Vương Vũ Hiên: "Anh chọn đi."
Vương Vũ Hiên: "Vậy anh không khách sáo đâu nhé."
"Cứ tự nhiên."
Nhân viên ghi lại món ăn xong, vừa rời đi thì Chu vận đã nói: "À, mai em không đi chơi với anh được đâu."
Vương Vũ Hiên khựng lại: "Gì cơ?"
"Anh ăn xong thì về khách sạn nghỉ ngơi, em tìm sách hướng dẫn du lịch cho anh, mai anh tự mình đi chơi thôi."
"Hóa ra là bỏ rơi anh." Vương Vũ Hiên khoanh tay tựa vào ghế, "Anh đã biết là em không tốt bụng thế mà, còn chủ động mời anh ăn cơm nữa chứ."
Chu Vận giải thích: "Trong trường có việc gấp, nếu không em cũng không về trường sớm như thế."
Vương Vũ Hiên mở khăn ăn ra, trải lên quần áo, lẩm bẩm: "Anh thấy không phải là vậy đâu."
Chu Vận giả điếc.
Nhân viên phục vụ đưa món ăn đến, Vương Vũ Hiên lại nói: "Cậu tóc vàng kia là ai thế?"
"Quái thú."
"... Hôm nay có thể nói chuyện đàng hoàng được không vậy?"
Chu Vận hắng giọng: "Ăn cơm thôi nào."
Vương Vũ Hiên bất động, nhìn Chu Vận chằm chằm.
Chu Vận: "Anh nhìn em làm gì?"
Vương Vũ Hiên chầm chậm lắc đầu: "Anh thấy anh phải đánh giá lại em lần nữa mới phải."
Chu Vận đứng dậy, Vương Vũ Hiên vội vàng làm thế phòng thủ. Cô khó hiểu nhìn anh: "Em đi ra ngoài một lát, anh ăn trước đi."
"Em đi đâu?"
Chu Vận không trả lời.
Mười phút sau, cô quay lại, Vương Vũ Hiên nhìn cô từ trên xuống dưới, vô cùng cảm khái: "Bình thường thì rất ngoan hiền, đến khi nổi loạn lại rất đáng sợ."
Chu Vận cúi đầu uống canh, Vương Vũ Hiên chân thành khuyên nhủ: "Em Chu, bây giờ mấy cô gái trẻ tuổi đều mê cái mã ngoài thôi, em đừng tầm thường thế chứ."
"..."
Anh cầm nĩa chỉ về phía mình, lại nói: "Dì thích kiểu con trai nhà lành trong sạch không hề có vết nhơ như anh đây này."
Chu Vận không nhịn được ngước mắt nhìn anh: "Anh bị chập mạch à?"
"Hai câu trước đó em xem như anh chập mạch đi. Nhưng câu tiếp theo này là nghiêm túc..." Vương Vũ Hiên nhích đến gần, chăm chú nhìn Chu Vận, "Anh thấy cái cậu tóc vàng kia còn sốc nổi lắm."
Tay Chu Vận cầm thìa khựng lại: "Có ý gì?"
"Ấn tượng đầu tiên đấy mà. Cậu ta rất có cá tính, nhưng quá kiêu và khá ngông cuồng, không hợp với em. Em không thể làm cậu ta thay đổi được đâu. Đến lúc đó chỉ có bản thân em bị tổn thương thôi."
Vài phút yên lặng trôi qua, Chu Vận nhỏ giọng nói: "Anh đang nghĩ đi đâu thế..."
Vương Vũ Hiên: "Em Chu, anh hiểu em rất rõ."
Chu Vận nghe thấy câu này bỗng bật cười. Cô ngẩng đầu, trong khoảnh khắc đó lại lộ ra vẻ gian xảo khiến Vương Vũ Hiên hốt hoảng. Làn da Chu Vận trắng nõn nà, mịn màng như đậu hũ, đôi mắt đen sâu hun hút, đôi môi vì uống canh nóng mà đỏ hồng, dưới ánh đèn của nhà hàng Tây cao cấp càng xinh đẹp khôn tả.
Cô vô thức nói bằng giọng điệu bâng quơ của Lý Tuân: "Rất rõ là vẫn chưa hiểu rõ rồi."
"Em Chu."
Chu Vận bỏ thìa của Vương Vũ Hiên vào bát canh: "Dùng bữa của anh đi, nguội cả rồi."
Đề tài kết thúc ở đây, bàn ăn nhất thời rơi vào không khí trầm mặc. Dưới gầm bàn, một chiếc hộp nhỏ đang nằm trong tay Chu Vận, đó là chiếc bật lửa đánh thuế đắt đỏ mà cô vừa mới mua. Điều này không có nghĩa gì hết, chỉ là đáp lễ cậu vì đã tặng cô chiếc váy kia mà thôi. Từ bé mẹ đã dạy cô, không thể nhận không đồ của người khác được.
Trong đầu Chu Vận chợt xuất hiện cục tẩy, xóa đi từng lời nói vừa rồi của Vương Vũ Hiên. Đến lúc kết thúc bữa ăn, cô chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất là tiếp theo phải tặng cho cậu chiếc bật lửa này bằng cách nào đây?