Quyển 1 - Chương 20
Ngày hôm sau, không khí kỳ lạ, u ám nặng nề bao trùm cả văn phòng. Nhất là vẻ quái gở trên gương mặt vị thủ lĩnh nào đó cũng như ánh mắt hút hồn kia... khiến cả người Chu Vận sởn gai ốc.“Chậc chậc.” Trong làn khói, Lý Tuân khẽ chép miệng.
Chu Vận im lặng. Cậu biết chuyện Trương Hiểu Bội rồi ư? Nhìn vẻ mặt cậu... chắc hẳn là biết rồi.
Cô điềm tĩnh ngồi vào chỗ, lấy máy vi tính ra. Cô không có thời gian để ý đến cậu. Đã gián đoạn nhiều ngày, cô phải tăng tốc để theo kịp tiến độ dự án mới được.
Lý Tuân chống tay lên đầu, nói: “Công chúa điện hạ.”
Chu Vận nhìn cậu, Lý Tuân cười tủm tỉm, ra chiều suy tư: “Thật đúng là công chúa điện hạ nhỉ.”
Chu Vận vẫn lặng thinh, Lý Tuân cảm khái: “Khiến tôi mở mang tầm mắt quá đấy.”
Chu Vận xem như cậu không hề tồn tại. Lý Tuân quay đầu nói với Cao Kiến Hồng: “Cho nên mới nói, tôi và tất cả bọn con gái có IQ vượt trên sáu mươi đều lệch pha cả.”
Cao Kiến Hồng cười đến mức người run run.
Nếu như chỉ có thể chọn lựa giữa “IQ thấp hơn sáu mươi” và “lệch pha với cậu” chắc chắn tôi sẽ lựa chọn cách xa cậu đến cùng trời cuối đất. Chu Vận đặt sách xuống bàn, điềm tĩnh nhìn cậu:
“Có làm việc không?”
Lý Tuân nghiêng đầu, cười lưu manh: “Làm chứ, tác giả chương trình là gã điên mà.”
Một lần nữa tập trung vào công việc, Chu Vận mở bảng tiến độ kế hoạch dự án ra xem rồi hỏi Lý Tuân: “Chắc không làm kịp trước khi nghỉ học đâu.”
Lý Tuân thản nhiên nói: “Cô cứ làm xong nhiệm vụ của cô là được, những thứ khác cô không cần quan tâm.”
Chu Vận cảm giác cả tuần sau mình đều phải cố cày cật lực rồi. Không chỉ là dự án của Hội, còn có cuộc thi cuối kỳ nữa. Lời mẹ nói còn vang vọng bên tai - “Con hãy lo học cho tốt, mẹ muốn xem thành tích cuối kỳ của con.”
Loại thử thách này thật là áp lực...
Chu Vận thầm thở dài, ánh mắt lơ đãng giao với Lý Tuân, cậu còn đang cười trêu cô, rồi tiếp tục cúi đầu viết hàm lệnh. Chu Vận bỗng thấy tức tối.
Lúc nghỉ trưa, Chu Vận bận bịu không đến căn tin dùng cơm, vùi đầu học bài ở bên cạnh cậu. Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím lách cách của Lý Tuân vang lên. Qua một lúc, âm thanh liền im bặt, cậu gập máy tính lại.
“Không ăn cơm à?”
Chu Vận lắc đầu: “Cậu đi đi.”
Lý Tuân vươn vai: “Cố gắng thế hả?” Cậu liếc sang quyển “Nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác” của cô thì sững sờ hai giây, rồi chế giễu nói, “Cảnh giới tư tưởng của công chúa quả thật không giống người thường nhỉ.”
Chu Vận nhìn cậu: “Lẽ nào cậu không cần học à?”
Lý Tuân: “Không cần.”
Chu Vận cười dối lòng: “Đúng vậy, môn chủ nghĩa Mác và tư tưởng Mao Trạch Đông của cậu lúc nào cũng đạt được điểm năm vừa đủ qua môn, rất ổn định, quả thật đâu cần học.”
Lý Tuân nhướng mày. Sao hả? Cậu tỏ vẻ không so đo với cô, quay người đi ra ngoài. Văn phòng chỉ còn lại một mình Chu Vận, cô cố nắm vững thời gian chỉ học trọng tâm.
Khi người ta nhập tâm thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, trong lúc Chu Vận đang suy tư phân tích những đặc điểm mâu thuẫn xã hội cơ bản trước mắt của nước ta và giải quyết những mâu thuẫn này thì một quả bom bay từ ngoài đến nện vào đầu cô, cắt ngang tất cả suy nghĩ.
“Ối!” Cô ôm đầu kêu rên.
Quả bom lăn hai vòng trên bàn, cuối cùng dừng lại, là một ổ bánh mì bơ. Lý Tuân ngồi xuống cạnh cô, đã cơm nước no say, cậu thư thái ngáp dài.
Chu Vận tiếp tục đọc sách. Đặc điểm mâu thuẫn xã hội cơ bản trước mắt... đầu tiên là... là gì nhỉ? Ôi khốn khổ cho thân tôi, bị nện trúng đầu nên quên béng rồi sao?
Cô vội vàng nâng cao tinh thần, tập trung nhớ lại. Lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất, cơ sở hạ tầng và kiến trúc thượng tầng là động lực căn bản thúc đẩy phát triển xã hội, là nguồn gốc cho đấu tranh giai cấp, cách mạng...
“Rót cho tôi cốc nước đi!”
...
Cách mạng xã hội, cũng như...
“Lạnh nhé!”
Lại bị cắt ngang, suy nghĩ không được liền mạch, kiểu cảm giác chỉ học bài được một nửa rồi mắc kẹt cứ như đi vệ sinh được giữa chừng rồi phải ngừng lại ấy. Chu Vân sắp sửa nổ tung.
Lý Tuân giục cô: “Nhanh lên nào.”
Chu Vận cầm lấy cốc của Lý Tuân đi rót nước, Lý Tuân đang thư giãn, nhận được cốc cũng không hề nghĩ ngợi mà uống ực vào, sau đó lập tức phun phèo ra ngoài.
Nhìn Lý Tuân bị bỏng nước nóng khiến từ mặt đến cổ đỏ gay, Chu Vận cảm thán từ tận đáy lòng. Nhìn cậu bị sặc thật là vui. Đáng tiếc là cô chưa vui được mười giây thì Lý Tuân đã vứt chiếc cốc, đạp mạnh vào bàn, ghế ngồi trượt đi.
Chu Vận quay đầu bỏ chạy. Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá cao khả năng vận động của mình và đánh giá thấp đôi chân dài của Lý Tuân. Trong khoảnh khắc cổ bị tóm lấy, Chu Vận nhắm chặt hai mắt, có ý nghĩ hùng dũng như tráng sĩ chặt tay...
Chết thì chết, làm được như vậy đã đáng giá rồi!
Người bị lôi lên bàn, ngón tay thon dài, linh hoạt lại có lực độ của Lý Tuân bình thường gõ bàn phím ấn chặt lấy cô, cúi đầu nhìn xuống từ trên cao.
...
Bất kể hình ảnh trước mắt tàn bạo thế nào, khung cảnh buổi trưa đều tươi đẹp lung linh. Cậu đứng ngược sáng, hằn rõ đường nét bả vai, cổ, xương quai xanh và cằm...
Chu Vận phải thừa nhận, ngoại trừ mái tóc vàng hoe xù dựng ngược và tính tình đáng gét kia, tất cả mọi thứ trên người Lý Tuân đều láng coóng. Kiểu láng bóng này khiến cô nhớ đến cảm giác hồi hộp và tràn đầy xúc động khi đặt chiếc bút máy nhập khẩu mà cô để dành rất lâu mới mua được viết ra nét đầu tiên trên quyển vở. Cảm giác đó dù cho có viết lên trang giấy sần sùi nhất cũng trơn tru lưu loát không gì sánh bằng.
“Chọn chết kiểu này hả?”
...
Nếu cậu có thể im lặng là được rồi.
Chu Vận giãy dụa: “Là cậu nện tôi trước mà.”
“Cái gì?”
Tay Lý Tuân vừa tăng sức, hai chân Chu Vận đã run lên. Nhưng sức lực kia không hề dùng vào việc bóp cổ cô mà là vân vê, nó khá giống tuyệt chiêu tiêu khiển dùng hai ngón tay vân vê điếu thuốc thường ngày của cậu nhưng là đây là phiên bản đã nâng cấp.
Cô cố nói lý: “Tôi đang học bài... Cậu cứ cắt ngang tôi suốt.”
Lý Tuân hừ một tiếng.
Chu Vận: “Tôi chỉ có chút thời gian buổi trưa để học bài thôi, giờ chính trị cả nửa kỳ sau tôi chẳng hề nghe giảng gì cả. Cuối tuần này đã thi rồi, không học sẽ không còn kịp nữa.”
Dù sao cũng phải nói lý chút chứ đại ca!
Lý Tuân vẫn lẳng lặng nhìn cô, một hồi lâu cậu bật cười.
“Cổ cô nhỏ quá.”
Trái tim rộn rã. Ánh nắng vàng óng tràn ngập căn phòng thoáng chốc đã vỡ thành phấn vàng bay lả tả.
Đúng lúc này thì một giọng nói phụ nữ từ phía sau truyền đến: “Chu Vận, bọn con đang làm gì thế?”
Như nước lạnh xối xuống đầu, lưng Chu Vận lạnh buốt, gai ốc dựng đứng. Thôi toi rồi!
Lý Tuân quay đầu lại, nhìn giáo sư Trương đứng ở cửa và người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh thầy. Câu hỏi vừa rồi là do người phụ nữ này thốt lên, mặt bà mỉm cười trông rất hiền hòa.
Chu Vận đứng thẳng, phớt lờ tốc độ của nhịp tim, trấn định đi đến chào thầy trước: “Em chào thầy.” Lại quay đầu nhìn sang người phụ nữ trung niên: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Mẹ cô nói: “Khi nãy mới gặp ba con.”
“Vâng.”
“Ba con quá nhiều công chuyện, không có thời gian quan tâm đến con, trùng hợp bên trường mẹ được nghỉ vài ngày nên đến đây thăm con, sẵn tiện xem thử tình hình của con luôn.”
“Con đâu có gì.”
Mẹ cô cười cười, thầy Trương ở bên cạnh nói: “Thầy biết ngay em ở nơi này mà. Mẹ đã vất vả đến thăm em thì cứ gác mọi chuyện sang một bên, đưa mẹ đi ăn cơm trước đã.”
“Vâng ạ.” Cô quay lại lấy túi, nói với Lý Tuân, “Tôi đi trước đây.”
Lý Tuân nhướng mày, Chu Vận đi đến bên cạnh mẹ, “Đi thôi, đúng lúc con còn chưa ăn cơm nữa.”
Chu Vận theo mẹ rời đi, trước khi đi còn lén lút liếc nhìn vào phòng. Lý Tuân lại làm ổ trên ghế, mở máy tính lên, xé gói bánh mì bơ ăn.
Ở căn tin, Chu Vận gọi thức ăn xong, rồi ngồi đối diện với mẹ.
“Món ăn ít quá.” Mẹ nói, “Có đầy đủ dinh dưỡng không?”
“Đủ ạ...”
Đều phải cố nuốt thôi.
“Mẹ đã nói chuyện với chủ nhiệm của con, thầy ấy cũng không biết chuyện con bị giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh kia gọi đi làm dự án. Sao con có việc không nói với thầy chủ nhiệm? Phải tin tưởng thầy chứ!”
Mấu chốt là nói với thầy ấy cũng chẳng có ích lợi gì.
“Hay là giảm sút thành tích không liên quan gì đến việc này?”
Chu Vận suýt bị sặc bởi một câu hỏi vô cùng nhẹ nhàng của mẹ. Cô nhìn người đối diện, vẻ mặt của mẹ rất bình thường, không biết là đang nói nghiêm túc hay nói đùa.
“Mẹ nghe chủ nhiệm con nói tham gia Hội thực tiễn kia được tính vào học phần hoạt động ngoại khóa sao?”
“Vâng.” Chu Vận gật đầu.
“Giờ mới năm nhất, chưa cần thiết lắm.”
Chu Vận gật đầu lần nữa.
“Sau này tránh xa mấy chuyện không đâu ra.”
Ngoại trừ gật đầu ra, cô không thể làm gì cả.
Mẹ thấy cô đáp ứng liền cầm thìa múc canh. Canh rong biển nấu khá sơ sài, mẹ vừa uống một hớp đã cau mày: “Eo ôi, sao mặn thế này?”
Chu Vận: “Canh ở căn tin luôn nấu khá mặn, hay là mẹ con mình đi ra ngoài ăn nhé?”
“Thôi, thôi, thôi, phiền phức lắm, ăn ở đây đi.” Mẹ nhìn một vòng rồi thở dài, “Không khí đại học thật tốt, rất năng động.”
Chu Vận: “Trường trung học của mẹ cũng tốt mà.”
Mẹ cô lắc đầu quầy quậy: “Trung học không tốt đâu, bây giờ áp lực học quá lớn, cơ bản tinh thần không phấn chấn nổi.”
Cơm nước xong Chu Vận hỏi mẹ: “Mẹ ở đâu? Trong trường hay khách sạn ạ?”
“Không, mẹ không ở lại, chỉ đến thăm con một chút rồi về ngay trong ngày.”
“Vội vậy sao mẹ?”
Mẹ vuốt tóc cô: “Mẹ đến đưa cho con ít đồ, buổi tối phải về, con ngoan nào.”
“Vâng.”
Chu Vận tiễn mẹ đến cổng trường, lại bắt một chiếc taxi. Lúc chuẩn bị chia tay, mẹ cô nói: “Cái cậu trong phòng khi nãy là bạn học của con à?”
Chu Vận gật đầu.
“Cách xa cậu ta một chút.”
Cô không đáp lại. Cửa xe đã kéo ra, mẹ vẫn không nghe thấy Chu Vận lên tiếng liền quay đầu nhìn cô.
“Con nhìn cách ăn mặc của cậu ta đi, tóc tai nhuộm vàng chóe. Còn có dáng vẻ sinh viên gì nữa?” Mẹ ôn hòa nói với Chu Vận, “Tuy lớp thanh niên bây giờ có cá tính, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn. Mẹ đã đi dạo hết cả trường con, chẳng thấy ai như cậu ta cả. Từ bé mẹ đã nói với con thế nào?”
Từ bé mẹ đã nói với con rất nhiều chuyện... Là câu nào mới được chứ...
“Phải hòa đồng với mọi người, đừng tỏ ra biệt lập, người như vậy rất khó sống chung với tập thể.”
Hóa ra là câu này, Chu Vận gật đầu: “Con biết rồi.”
Mẹ cười tươi, lại vuốt tóc Chu Vận: “Học cho giỏi, có điều đừng áp lực quá, mẹ hi vọng đạt thành tích tốt, nhưng càng hi vọng con mạnh khỏe vui vẻ. Con luôn là niềm tự hào của mẹ, trở về ký túc xá đi, phải chú ý nghỉ trưa đấy.”
Chu Vận: “Vâng ạ.”
***
Văn phòng Hội yên ắng, vì sắp đến kỳ thi nên tất cả đều lo học tập, người đến đây càng ngày càng ít. Hơn nữa đã vào đông, thời tiết lạnh giá, nơi đây càng vắng lặng đến lạ.
Lý Tuân viết chương trình cực nhanh, không lâu sau thì dừng lại. Cậu nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, im lặng không nói lời nào, mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị khi làm việc với máy tính.
Chu Vận ngồi xuống, chọc vào bả vai cậu: “Cậu ăn mất ổ bánh mì của tôi rồi, ngày mai nhớ phải mua đền đấy nhé.”