Thương Em Vào Lòng

Chương 37

Chương 37
“Tôi nhớ hình như cậu nói đến Trung Quốc là để thăm mẹ đúng không ?”

“Đúng vậy.” Hạ Hàm gật đầu, “Ba tôi dạo này nếu không nghiên cứu thảo luận thì sẽ có cuộc phẫu thuật, tôi ở nhà một mình suốt chán muốn chết, sang tìm mẹ chơi. Nhưng mà hình như bà còn bận hơn cả ba nữa, tôi ở một mình sắp chết thật rồi !”

Quân Khải khẽ cười, “Cũng đâu còn con nít con nôi gì, còn muốn người lớn chơi cùng nữa sao ? Thật trẻ con.”

“Này. Cậu muốn chết hả !” Hạ Hàm buồn cười mắng.

“Vậy chừng nào thì về Mĩ ?”

“Không biết.” Hạ Hàm lắc đầu, ngữ khí bất cần, “Còn tùy theo tâm trạng. Mà này, cưỡi như vậy hoài thật nhàm chán, bọn mình chạy nhanh hơn nhé ?”

“Tốt thôi.” Quân Khải nghiêm mày, sau đó xung phòng giục ngựa chạy nhanh về phía trước, vó ngựa tung bay, tiêu sái mà chạy.

“Này, tôi còn chưa nói bắt đầu mà, cái tên xấu tính kia.” Hạ Hàm ở phía sau bị hưởng toàn thân tro bụi, kìm không được mắng một tiếng, “Đáng giận.” Hắn ra sức giục dây cương, thúc ngựa đuổi theo.

Xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy hai con tuấn mã đang chạy như bay, hai người bọn họ chạy ngang ngang nhau, trông hệt như đang cưỡi trên một đám mây đen mà lướt gió, làm cho tướng mạo của người cưỡi ngựa càng thêm oai hùng, tư thế uy vũ hiên ngang.

Bọn họ chạy suốt ba vòng rồi mới chậm rãi dừng lại, Quân Khải hơi thở dồn dập, biểu tình trên mặt lại có vẻ thoải mái thong dong, anh thở từng ngụm từng ngụm, cảm thấy nhịp tim dần ổn định rồi mỉm cười.

“Ha, không tồi nhỉ !” Hạ Hàm cười cười, nhảy xuống ngựa, nhận lấy cái khăn từ nhân viên đưa tới lau lau mặt, “Lâu rồi không được rượt đuổi thả ga như vậy !”

Quân Khải cũng xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Hạ Hàm, “Tôi cũng vậy, cũng nhờ cậu mời tôi đến đây cưỡi ngựa a !” Anh thu thập đồ đạc của mình một chút, ngẩng mắt nhìn hắn, “Đi tắm một cái không ?”

“Được được !” Hạ Hàm lập tức hưng phấn, “Tôi đã nói với cậu rồi mà, sau khi cưỡi ngựa phải tắm rửa thoải mái một phát. Xong rồi thì tôi dẫn cậu đến một nhà ăn nọ, phong cảnh ở đó cực kì đẹp, thức ăn hương vị cũng không tệ, sau đó chúng ta còn có thể…”

Dọc đường đi Hạ Hàm cứ ở bên tai Quân Khải liên tục tự ý an bài mọi chuyện tiếp theo, vẻ mặt vui sướиɠ hào hứng.

Quân Khải trề môi, “Tôi chỉ hẹn đến cưỡi ngựa với cậu, chứ đâu nói dành cả ngày hôm nay để hẹn cậu đâu !”

“A ?” Lời đang nói miên man của Hạ Hàm liền dừng lại, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn anh.

“Chiều tôi phải về, tôi còn một cuộc hẹn với người khác nữa ! Cho nên thật xin lỗi.” Quân Khải vỗ vỗ vai hắn, cầm khăn đi vào phòng tắm.

Hạ Hàm hai mắt lóe lóe, hơi nhíu nhíu mày, bộ dáng có chút ủ rũ. “Thôi được !” Hắn tự an ủi bản thân, “Dù sao cũng vừa mới quen mà, từ từ sẽ tốt hơn !” Nói rồi hắn nở nụ cười, trong nụ cười ẩn chứa một điều gì đó không hề tốt lành.

Hắn vừa cúi đầu chuẩn bị lấy quần áo đi tắm rửa, di động của Quân Khải ở một bên lại đột ngột vang lên. Hạ Hàm hơi giật mình, nhìn hai chữ “Tiểu Hạc” trên màn hình, biểu tình nhất thời liền ngưng lại, trong mắt của hắn tràn đầy sự kinh ngạc và tò mò, vài giây sau, không biết là xuất phát từ mục đích gì, hắn cầm chiếc di động đó lên.

“A lô.”

“A lô, Quân Khải ?” Thanh âm của Dư Hạc có phần không chắc chắn, cậu hơi cau mày, tựa hồ là cảm thấy giọng nói đầu bên kia có cái gì kỳ lạ.

“À, cậu ta đang tắ… đang có chuyện rồi, chắc không lâu sau sẽ trở về, hay là cậu lát nữa hẵng gọi lại.” Hạ Hàm hiện giờ tình tự trong mắt vô cùng phức tạp, ngay cả sự ngụy trang ngày thường cũng quên tuốt, thanh âm phảng phất một hơi lạnh.

“À…” Dư Hạc cắn cắn môi, có hơi không biết nên nói gì, “Vậy thôi.”

Hạ Hàm vừa tính cúp điện thoại, chợt nghe thấy Dư Hạc bên kia lên tiếng, “Cái kia…”

Hạ Hàm ngừng động tác một chút.

“Cậu là bạn của anh ấy sao ?”

Ánh mắt Hạ Hàm chợt lóe, hơi mím môi, “Bọn tôi mới quen hôm qua, có lẽ cũng không tính vậy.”

“A, là vậy sao.” Điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, “Tôi cúp đây.”

“Ừ.”

Hạ Hàm cúp điện thoại một lát lâu, đáy lòng dần tràn lên một điều gì kỳ lạ, làm cho hắn không khỏi cảm thấy phiền não, giống như một cuốc điện thoại đơn giản này đã trong nháy mắt làm tan vỡ mọi kế hoạch của hắn.

Khi Quân Khải tắm rửa xong bước ra thì nhìn thấy Hạ Hàm đang im lặng ngồi bên ngoài, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về trước.

“Nè !” Anh huơ huơ tay trước mặt Hạ Hàm, “Cậu làm sao vậy ? Đang nghĩ gì thế ?”

Hạ Hàm nhất thời phục hồi tinh thần, nhìn vào mắt của anh rồi lộ ra một nụ cười thật tươi, “Không có gì a !” Hắn nhún vai, “A, đúng rồi, vừa rồi có một người gọi là Tiểu Hạc gọi đến tìm cậu, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe máy của cậu đâu, nhưng mà tôi giống như là theo bản năng nên liền bắt máy.” Hắn xấu hổ gãi gãi đầu, bộ dáng có chút áy náy.

“Tiểu Hạc ?” Thanh âm của Quân Khải đề cao hai phân, “Em ấy gọi điện thoại đến nói gì.” Anh vừa nói vừa cầm di động bên cạnh lên.

“Không biết, tôi nói cậu có việc nên không ở đây, bảo cậu ta lát nữa gọi lại.”

“Xin lỗi.” Quân Khải vội vàng để lại hai chữ rồi bước ra ngoài gọi điện thoại.

Hạ Hàm ngồi ở chỗ đó lẳng lặng nhìn bóng dáng có vẻ hơi sốt ruột của Giản Quân Khải, sắc mặt hơi trầm lại, một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng hít sâu, “Xem ra, kế hoạch ban đầu phải hủy rồi.”

“A lô ! Tiểu Hạc.”

“Quân Khải.”

“Vừa rồi em điện tới sao ? Thật xin lỗi lúc nãy anh không có mặt cho nên không nhận được.” Quân Khải nhíu nhíu mày, bộ dáng có phần ảo não, “Em thật sự đáng ghét, lúc anh chờ em gọi tới thì em không gọi, lúc anh vừa vặn không có mặt thì em liền gọi.”

Dư Hạc bị anh làm cho không hiểu gì hết, “Cho nên là lỗi của em ?”

“Không phải.” Quân Khải lắc lắc đầu, bĩu môi, “Anh chỉ là rất không thích khó khăn lắm em mới gọi điện tới thì anh lại không nhận được thôi.”

Dư Hạc phì cười, “Anh rốt cuộc muốn gì đây !”

“Anh cũng không biết.”

“Còn đổ lỗi cho em, anh trách em không gọi lại sao.”

“Anh cũng không có ý đó.” Quân Khải mỉm cười, “Được rồi, tìm anh có chuyện gì a ?”

“Tối nay chẳng phải là sinh nhật Lý Y Hiểu sao ? Lần trước lúc chúng ta đi lấy phiếu điểm nàng còn cố ý nhắc nhở mà.” Tay kia của Dư Hạc không ngừng vẽ vòng xoắn trên mặt bàn.

“Yên tâm, anh không có quên đâu ! Chút nữa anh qua, nhé ?” Quân Khải cười nói, “Ngoài chuyện này ra còn chuyện

gì khác không ?”

“Không. Tiệc sinh nhật là vào buổi tối, anh không cần phải về sớm như vậy, em chỉ sợ anh quên cho nên…”

“Thật là không còn ?” Trong thanh âm Quân Khải mang theo một tia vòi vĩnh.

Dư Hạc dừng một chút, “Không có, chứ anh muốn em nói chuyện gì ?”

“Thí dụ như nói em nhớ anh này kia.” Quân Khải cười trả lời.

Mặt Dư Hạc nhất thời liền đỏ lên, cậu hơi hơi mím môi, “Chúng ta hôm qua mới gặp mặt mà được không ? !”

“Ha ha, em bây giờ nhất định là đang đỏ mặt.”

Sắc mặt Dư Hạc càng thêm hồng, cậu căm giận phản bác, “Không thèm.”

“Yên tâm đi, một tiếng sau anh về ngay, ăn trưa chưa ?”

“Vẫn chưa, đã nói anh không cần gấp gáp chạy về.”

Quân Khải hoàn toàn không để ý nửa câu nói sau của cậu, “Vậy em muốn ăn gì, anh sẵn tiện mua về cho. Không có anh chắc em ăn cơm không ngon ha.”

“Đương nhiên.” Dư Hạc ngoan ngoãn gật đầu.

“Anh cúp đây, chờ nha.”

“Ừ.”

Quân Khải cười tươi, cúp điện thoại.

Hạ Hàm vẫn luôn nhìn anh ánh mắt mãn nguyện khi nói chuyện điện thoại, hơi hơi nhíu mày, nhỏ giọng thầm nói một câu, “Thật con bà nó chả thú vị.”

“Xin lỗi.” Quân Khải xoay người lại nhìn Hạ Hàm, “Tôi còn có việc, chắc phải đi trước.”

Hạ Hàm lộ ra một nụ cười thâm ý, “Em nhớ anh không ?” Hắn nhại theo giọng điệu của Quân Khải vừa rồi nói chuyện, sau đó toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, “Trời ạ, quả thực là da gà da vịt đầy mình. Cái ngữ điệu đó…” Nói xong hắn từ trên xuống dưới đánh giá Quân Khải một phen, “Người hồi nãy gọi tới là bạn trai của cậu à ?”

Quân Khải nhất thời nhạy cảm run lên, sắc mặt lạnh xuống, thẳng tắp nhìn chăm chăm vào Hạ Hàm.

“Được rồi được rồi.” Hạ Hàm nở nụ cười, “Cậu đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, muốn dọa người ta hả. Tôi là người trưởng thành ở nước Mĩ mà, đối với loại chuyện này sẽ không để ý đâu. Yên tâm…” Nói xong hắn vươn một bàn tay, “Tôi thề, tuyệt đối sẽ giúp cậu giữ bí mật.”

Sắc mặt Quân Khải lúc này mới dịu xuống một ít, “Thật xin lỗi, tôi chỉ là không muốn em ấy chịu bất cứ tổn thương gì.” Mắt của anh hiện lên chút lo lắng, “Dù sao, hiện tại dù là tôi hay em ấy, cũng đều không có năng lực chịu nổi áp lực trực diện của xã hội.”

Hạ Hàm bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng, “Cái đó thì có gì đâu, các cậu nếu thật sự thích đối phương, cứ trực tiếp di cư sang nước ngoài a, kết hôn sinh sống cũng thuận tiện hơn nhiều.”

Quân Khải hơi run rẩy khóe miệng, “Bọn tôi bây giờ mới có mười bảy mười tám tuổi thôi !”

Hạ Hàm cười nhún vai, không nói gì.

“Vậy tôi đi trước nhé ?”

Hạ Hàm gật gật đầu, nhìn thân ảnh Giản Quân Khải ngày càng xa, sau đó hoàn toàn bất đắc dĩ, “Tức quá tức quá, thật là tức quá mà !”

Hắn căm giận đá mặt cỏ dưới chân, cho đến khi mà bụi đất bay tán loạn mới chịu ngừng lại, hắn buồn bực vứt một cái xem thường, tức đến thở muốn không nổi, một hồi sau mới tiêu tan bớt, gọi điện thoại.

“A lô, bây giờ tâm tình tớ rất không tốt, ra ngoài uống rượu với tớ đi.” Nói xong câu đó hắn liền cúp điện thoại, sau đó vẫn chưa nguôi giận mà đá một cước vào mặt cỏ, “Chết tiệt !”

“Ding dong.” Chuông cửa vừa vang lên Dư Hạc liền đứng phắt dậy, cậu chạy vội ra mở cửa, mặc dù vẻ mặt của cậu nhìn không ra chút nào gọi là gấp gáp.

“Là sườn xào chua ngọt với khoai tây chua cay mà em thích đây.” Quân Khải cười giơ giơ túi đồ ăn mới mua về.

Dư Hạc tùy tay nhận lấy, ánh mắt sáng trong, “Vậy còn anh, ăn cơm chưa ?”

“Ăn rồi cũng muốn cùng em ăn lần nữa, huống chi anh cũng đói sắp chết rồi.” Quân Khải dùng sức nhéo nhéo mặt Dư Hạc một phen, sau đó mới thỏa mãn thả tay.

“Đau.” Dư Hạc ôm má liếc anh, sau đó cầm đồ ăn vào trong bếp bỏ vào chén đĩa đàng hoàng.

“Đúng rồi, vừa nãy người nghe điện thoại giúp anh là ai vậy ?” Lúc ngồi trên bàn cơm, Dư Hạc không biết sao lại đột nhiên để ý đến chuyện này.

“Là một bằng hữa vừa quen được đi ! Thế nào, không phải là em ghen chứ ?” Đáy mắt Quân Khải tràn đầy ý cười.

“Ghen ?” Dư Hạc hơi kinh ngạc nhìn anh, sau đó cúi mắt xuống, “Làm gì có.”

Quân Khải dùng sức xoa đầu cậu, lớn tiếng cười ha ha.