Thương Em Vào Lòng

Chương 32

Chương 32
Dư Hạc bĩu môi, “Quả nhiên là đại thiếu gia, tiền cá nhân gửi ngân hàng còn nhiều như vậy. Xong rồi, em lại tự ti, đều tại anh.”

Quân Khải nhịn không được bị cậu chọc ha ha phá lên cười, “Anh thấy không lâu sau em nhất định sẽ còn giàu hơn nữa, đến lúc đó phải chịu trách nhiệm bao dưỡng anh đó !”

“Nếu thực sự có ngày đó, em đây nhất định sẽ dưỡng anh đến béo tròn quay a.” Dư Hạc cười khẽ.

“Nếu thực sự có ngày đó, em mà dưỡng mình mập lên được là anh đủ thỏa mãn rồi.” Quân Khải véo véo mặt cậu, cười đến mặt đầy đắc ý.

Thời tiết cứ như thế ngày càng chuyển lạnh, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp sửa tới.

Mấy ngày nay, Dư Hạc ngày nào cũng làm bài tập đến khuya, thỉnh thoảng lúc mệt mỏi, quay đầu là có thể thấy gương mặt nghiêng của Quân Khải đang im lặng, chỉ cần cảm nhận được tầm mắt của Dư Hạc thì anh sẽ xoay đầu cười với cậu, sau đó Dư Hạc lại tràn đầy động lực tiếp tục học, cứ như không còn biết mệt là gì nữa. Cậu biết, với thành tích của Quân Khải, kỳ thật căn bản không cần bồi mình làm bài đến khuya, nhưng cho dù có xem những loại sách khác, anh cũng sẽ im lặng ở bên cạnh cậu, cùng với cậu.

Giây phút tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ thi môn cuối cùng vang lên, Giản Quân Khải thu hồi cây bút trên tay, động tác nhanh nhẹn thu dọn các thứ trên bàn.

“Làm gì gấp gáp vậy a ?” Lâm Nhã Nhiên mỉm cười đi tới.

“Là cậu à người đẹp lớp trưởng.” Động tác của Quân Khải vẫn không ngừng, mỉm cười.

“Dò đáp án không ?” Lâm Nhã Nhiên nhíu mày nhìn anh. Trong kỳ thi người ta chỉ thu tờ đáp án, đề thì vẫn được học sinh giữ lại. Môn cuối cùng là môn mà Lâm Nhã Nhiên không sở trường nhất – tiếng Anh, thật sự khiến nàng có chút lo sợ bất an.

“Đề với đáp án của tớ đây, cậu giữ đi, tớ có việc nên đi trước !” Quân Khải cười nói, anh cầm lấy cặp sách đã thu dọn xong rồi chạy đi.

“Lại chờ Dư Hạc a !” Lâm Nhã Nhiên hơi bĩu môi, “Tớ thấy hai cậu còn ủy mị hơn nữ sinh bọn tớ nữa ! Nhỏ bạn thân tớ còn không mỗi ngày đến chờ tớ tan học a !”

“Đúng vậy !” Giản Quân Khải trêu đùa, “Nhưng mà nàng sẽ thường xuyên đến hẹn cậu cùng đi WC.”

“Ê !”

“Thôi thôi, đi đây.”

Lâm Nhã Nhiên còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Giản Quân Khải như một cơn gió biến mất không còn tăm hơi. Nàng tự mình cầm đề thi của anh trên bàn lên, sau đó nhìn ra thân ảnh đang chạy vội ngoài cửa sổ, có hơi không biết nói gì.

Lúc Giản Quân Khải chạy đến trước lớp học của Dư Hạc, liền nhìn thấy Lý Y Hiểu đang đứng trước mặt cậu nói gì đó, Dư Hạc hơi cúi đầu nghĩ ngợi, không nói được một lời, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

Đi vào thì nghe thấy giọng của Lý Y Hiểu.

“Cậu rốt cuộc là có ý gì, tôi mời cậu dự sinh nhật của tôi là đã cho cậu mặt mũi rồi, sao hả, còn không muốn đi sao ?” Nàng thoạt nhìn là đang nổi giận đùng đùng.

Ánh mắt của Giản Quân Khải lóe lóe, anh đi đến bên người Dư Hạc, khẽ cười với Lý Y Hiểu, “Có phiền nếu thêm tôi đi không ?”

Dư Hạc sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lý Y Hiểu cũng có vẻ hơi kinh ngạc, “Cái đó… Nếu cậu đã muốn đến, thì… thì cũng không sao.” Sau khi nói xong nàng liền nhận ra bản thân đã phản ứng hơi lố, vì thế liếc xéo anh một cái, “Hừ, chẳng phải cậu là người không ai bì nổi sao, thế mà cũng bị party sinh nhật của tôi hấp dẫn ! Thật là hiếm thấy à !”

Quân Khải cười nói, “Không có cách nào a, ai kêu cậu nhất định muốn Dư Hạc đi chứ !”

“Cậu…” Lý Y Hiểu bị lời của anh làm cứng họng, xoay người hung hăng trừng mắt với Dư Hạc, sau đó căm giận rời bước.

Dư Hạc kéo kéo ba lô vừa trượt xuống.khỏi vai, “Chúng ta đi thôi.”

Quân Khải đi bên cạnh cậu nghiêng người, cười hỏi, “Nếu vừa rồi anh không đến, em sẽ đáp ứng hay từ chối ?”

“Anh đoán xem ?” Dư Hạc giương mắt nhìn anh. “Kỳ thật em không muốn quá để ý đến nàng. Tại sao phải đi chứ, ngốc ở nhà chẳng phải tốt hơn sao ?”

Quân Khải hơi nhíu mày, “Em cảm thấy nàng vì sao muốn mời em, trước kia nàng không phải tỏ ra rất chán ghét em sao ?”

Dư Hạc mím môi, “Không biết.”

Quân Khải nở nụ cười, đáy mắt lại lóe lên tia nguy hiểm, “Có người a, nếu đã làm chuyện xấu thì luôn nhận được báo ứng.”

Dư Hạc hơi hơi nghi hoặc, nhưng vẫn không nói gì.

“Đúng rồi, em mấy hôm trước không phải đã bàn chuyện tiền bồi thường với phòng bất động sản rồi sao ? Thế nào ?” Ngày đó tan học cũng tại ông thầy giáo cố ý giao việc cho Quân Khải, cho nên anh không thể đi cùng Dư Hạc.

“Không được tốt lắm, bọn họ trả bao nhiêu thì em đành nhận bấy nhiêu, dù gì cũng không sao cả.” Dư Hạc đối với tiền tài luôn rất mâu thuẫn, đôi khi chỉ vì một món quần áo giá một hai trăm đồng mà tính toán chi li, nhưng đối với số tiền bồi thường được tính bằng hàng vạn này thì lại không chút nào để ý.

“Vậy họ cho em bao nhiêu ?” Biểu hiện của Quân Khải còn kích động hơn cả cậu, một đôi mắt to chớp chớp.

“Sáu mươi vạn.”

“Oa.” Anh không kìm được kinh hãi than ra tiếng, “Cộng thêm năm mươi mấy vạn em hiện có nữa, tiểu Hạc em giàu hơn anh rồi a ! Thôi chết rồi, anh nhất định phải bám chặt lấy đùi em mới được, miễn cho em bị người khác cám dỗ.”

Dư Hạc nhịn không được mỉm cười, liếc anh một cái.

Kỳ thật Giản Quân Khải nói vậy là đã khiêm tốn rồi, thật ra số tiền hơn sáu mươi vạn lần trước anh dựa vào việc mua bán vàng mà được, tất cả đều bị anh lợi dụng trí nhớ kiếp trước đem đi mua bán ngoại hối, chỉ cần một tháng nữa thôi…

Quân Khải mỉm cười, đến lúc đó tiền trong tay có thể biến thành hơn một trăm vạn đi ! Có điều dường như tốc độ kiếm tiền của mình cũng chưa bằng tiểu Hạc đâu, trước đó số tiền ba mươi vạn em ấy có được sau khi chừa lại năm vạn thì đều bị em ấy quẳng hết vào chứng khoán, đã qua ngần này thời gian chắc cũng tăng lên gấp đôi rồi.

Ai ai ai, tiểu Hạc sắp trở thành đại gia rồi a, đến lúc đó mình sẽ bị thu nhập của tiểu Hạc áp chế toàn diện mất ! Vừa nghĩ đến viễn cảnh cậu một thân hào khí nói với người bán hàng “Để tôi trả”, Quân Khải liền nhịn không được khóe miệng hơi run rẩy.

“Anh đang nghĩ gì vậy !” Dư Hạc hơi hơi nhíu mày.

Lắc đầu nguầy nguậy, Giản Quân Khải trong lòng âm thầm cảm thán thượng đế đối với mình thật sự tốt quá, nếu để mình gặp Dư Hạc trễ hơn nửa năm, chả biết chừng lúc đó đã là tình cảnh thế nào rồi.

“Quân Khải.”

“Hửm ?”

“Thời tiết này không chừng sắp có tuyết rơi nhỉ !” Dư Hạc hà hơi, chà chà hai tay.

“Lạnh không ?” Quân Khải giúp cậu quấn kín khăn choàng cổ hơn, trong mắt hiện lên ý cười ôn nhu, “Em thật đúng là sợ lạnh, bao đến muốn thành con thỏ luôn rồi.”

Dư Hạc cười cười, lại có vẻ hơi u buồn.

“Làm sao thế ?”

“Không có gì.” Dư Hạc lắc lắc đầu, “Chúng ta nhanh về đi, lạnh quá.”

Gần đây gió lớn ghê nơi, cho nên bọn họ ngay cả xe đạp cũng không đạp nổi, chỉ có thể đi bộ đến trường. Dù sao nhà Quân Khải cũng gần trường hơn nhà cũ của Dư Hạc nhiều !

“Ừm.” Quân Khải cười, cầm lấy tay Dư Hạc, kéo cậu chạy đi, “Chạy mau lên nào, ha ha ha.”