"Chị à, em không làm gì cả." Gọi cô gái nhỏ như vậy là chị, thiếu niên mười chín tuổi như Khương Nhạc có phần ngượng ngùng.
Mặt Khương Hoan như thể thấy quỷ. Sau đó, như thể nghĩ đến cái gì, chị ném văng cái thùng mình đang xách chuẩn bị đi múc nước ra. Phản ứng đầu tiên của cô gái gầy gò này chính là bảo vệ người em trai không hiểu chuyện của mình: "Khương Nhạc, ai bắt nạt em vậy, xem chị có đánh chết hắn không! Hắn cũng không coi chị đây là ai!"
Động tác lúc này của Khương Hoan có chút buồn cười, nhưng Khương Nhạc lại không cười nổi, thậm chí mũi cậu không khống chế được mà cay xót. Đã lâu rồi không có ai bảo vệ cậu như vậy.
Lúc này trong mắt cậu ngậm nước mắt, Khương Hoan càng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, chị vỗ vào đầu Khương Nhạc một phát: "Đàn ông con trai khóc cái gì khóc! Từ lúc năm tuổi chị đã không khóc nhè rồi!"
Đừng nhìn Khương Hoan gầy, lực tay lại rất lớn, Khương Nhạc bị đánh nước mắt trong nháy mắt liền trào ra, lần này là đau.
Chị gái của em ơi, gáy của em còn bị thương đấy!
Khương Hoan chột dạ thu tay về, đây vẫn là người em trai đáng ghét của cô à? Nhìn cũng thật đáng thương.
Cô cảm thấy nhất định em trai đã gặp chuyện gì lớn, bèn lập tức xông vào trong nhà, giọng nói siêu to: "Ba mẹ ơi, bà ơi, anh ba ơi! Em trai thúi bị bắt nạt, đang gào thét ở trong sân kìa!"
Khương Nhạc: "..." Rõ ràng cậu đang lặng lẽ rơi lệ mà!
Sân vốn yên tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên, cả nhà, bao gồm cả bà nội Khương đi lại chậm chạp đều vây quanh Khương Nhạc, ai nấy đều hỏi thăm cậu chuyện gì đã xảy ra.
Khương Nhạc càng khóc to hơn, anh ba của em ơi, có thể đừng dùng thiết sa chưởng của anh sờ gáy em được không a! Đau! Thật sự rất đau!
Sự quan tâm của người nhà thật sự quá nặng nề!
—
"Thanh niên tri thức Hứa à, cậu thật sự thấy cái thằng nhãi ranh Khương Nhạc kia trộm trứng nhà thím hả!" Nơi Khương Nhạc tỉnh lại, lúc này đứng một đám người, một người phụ nữ tính tình nhìn qua đã thấy đanh đá đang chống nạnh và trừng mắt nhìn về phía một thanh niên gầy yếu.
Thanh niên tri thức Hứa tức Hứa Hữu Tài thấy Khương Nhạc vậy mà không ở đây, trong lòng dâng lên nghi hoặc, lòng gã luôn cảm thấy chuyện gì đó đã lệch khỏi kế hoạch.
Nhưng gã vừa mới vội vàng đi gọi thím Tôn, lúc này đổi lời cũng không kịp, huống chi, gã cũng không muốn đổi lời.
Khương Nhạc cái thằng nhãi ranh, vậy mà dám quấy rối Bán Tuyết! Gã nhất định phải cho thằng lưu manh này nếm mùi đau khổ!
Nghĩ đến đây, Hứa Hữu Tài nắm chặt lòng bàn tay, gã làm ra vẻ mặt sốt ruột: "Tôi thật sự thấy mà! Tôi nghĩ gọi thím Tôn tới bắt người bắt tang vật, ai mà đoán được cậu ta lại chạy mất!"
Hứa Hữu Tài nói tiếp: "Thím Tôn à, cái cậu Khương Nhạc đó chuyên lêu lổng, có trộm trứng nhà thím cũng không có gì là bất ngờ. Có lẽ cậu ta thấy tôi phát hiện, trực tiếp ném trứng chạy rồi! Thím nhất định phải tìm thư ký làm chủ cho thím đó, nếu không bắt được người thì không ai bồi thường trứng cho thím cả!”
Chỉ thấy trên mặt đất không xa đang nằm một cái giỏ tre đựng trứng, chỉ là trứng đã vỡ tan tành, lòng trắng trứng chảy xuống đất, khiến người thấy đau lòng.
“Đúng, phải gọi bí thư tới, để cho ông ấy nhìn cho kỹ tên nhãi nhép Khương Nhạc này vậy mà học trộm gà trộm chó! Tôi tích góp một tháng trứng gà, toàn bộ mất! Tên nhãi con này chà đạp lương thực, nhất định phải đưa đi lao động cải tạo!” Thím Tôn vừa kêu vừa la, thím thật lòng xót trứng gà trong nhà.
Tuy rằng nhà thím Tôn xem như tương đối khá giả trong thôn, chồng thím khỏe mạnh, có năng lực, mấy đứa con trai của thím lại không ở riêng, tiền công kiếm được đều đưa cho thím, thím lại chịu khó, sao mà cuộc sống không trôi qua sung túc cho được?
Nhưng cho dù nhà thím khá giả, thì cũng chỉ có thể ăn no hơn người trong thôn một chút thôi. Còn về phần ăn ngon, vậy thì đừng mơ tưởng, chỉ có những gia đình công nhân trên thị trấn mới dám nghĩ vậy thôi. Nhà thím là những người chân lấm tay bùn, dựa vào trời ăn cơm, có thể ăn no coi như là may mắn rồi.
Trong tình huống như vậy, mức độ quý giá của một giỏ trứng gà có thể tưởng tượng được. Trước đây chính quyền không cho phép nuôi gà, nhưng hai năm nay không quản nghiêm khắc, một nhà không nuôi nhiều, nuôi hai ba con thì cũng cho qua.
Dù sao thì trưởng thôn, bí thư thôn cũng đều là người trong thôn, cũng không thể trơ mắt nhìn họ chết đói được.