Được Boss Thiên Vị Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 15: Bá tước Hoa Hồng (PB1)

“Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?” Tra Cung thở dài tiếc nuối: “Thật ra, anh cũng không muốn đối với em như thế, thật sự khiến đôi bên đều khó xử… Chỉ cần em nói ra thân phận thật của bạn nhảy, đội chúng anh có thể cho em vào xem thi thể.”

Nghe thấy điều kiện mà Tra Cung trao đổi, Hạ Khải xém chút bật cười thành tiếng.

Chỉ hai cái xác chết mà muốn cậu đưa ra manh mối đi cốt truyện 41% hả?

Sao đội đỏ không đi giành lấy đi.

“Tôi chỉ có một thắc mắc, nếu như đội xanh thua, kết cục của chúng tôi sẽ như thế nào?” Hạ Khải cố ý hỏi.

Tra Cung không ngờ Hạ Khải sẽ lo lắng đến chuyện khi thua trận, thầm nghĩ quả nhiên thành viên đội xanh đều là tay mới, cho đến hiện tại họ còn chưa biết được quy tắc của trò chơi.

Thoạt nhìn, tiến độ cốt truyện của đội xanh tăng vọt vào hôm qua, hoàn toàn là nhờ vào may mắn, sân chơi này vẫn là thiên hạ của đội đỏ.

Hắn muốn nhân cơ hội này lấy được manh mối của đội xanh, còn muốn lấy phiếu rút thưởng cấp S từ tay Hạ Khải về.

Tra Cung tươi cười nói: “Thua thì vẫn không sao, chỉ là phần thưởng sẽ thấp hơn một chút.”

Hắn lại lừa cậu!

Lòng Hạ Khải thầm cười lạnh, nếu Tra Cung nói thua trận không sao, thì chắc chắn sẽ có sao.

Trò chơi này bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, nếu đội nào thua trong sân chơi này, khả năng cao sẽ chịu hình phạt đáng sợ hơn là chết.

Mà hiện tại, Tra Cung là phe đối địch với cậu.

Hạ Khải giả bộ không hiểu, trả lời: “Bạn nhảy ngày hôm qua của tôi… Chẳng lẽ không phải là thành viên đội đỏ? Sao còn hỏi tôi?”

Nghe thế, Tra Cung và thành viên đội đỏ cùng liếc nhau.

Thành viên đội đỏ cẩn thận quan sát Hạ Khải, cuối cùng nhìn Tra Cung rồi lắc đầu.

Bọn họ không chắc bản thân gặp Hạ Khải hay NPC.

Nếu Hạ Khải cứ một mực chắc chắn bạn nhảy của mình là thành viên đội đỏ, như thế họ sẽ dẫn từng người đến đối chất với cậu, nhưng Hạ Khải thừa nhận mình từng khiêu vũ, nhưng không nhớ bạn nhảy là ai, ngay cả khi họ buộc Hạ Khải thừa nhận khiêu vũ với NPC, thì cũng chẳng có cách nào điều tra được nhiều manh mối hơn.

Hạ Khải dùng một câu, phá hủy hết tất cả nghi vấn của họ.

“Được rồi.” Tra Cung thở dài, sau đó khó xử nhìn Hạ Khải: “Rất xin lỗi, anh không thể cho em vào.”

Rất tốt.

Hạ Khải lùi về sau một bước.

Đội đỏ luôn tính toán mọi nơi, muốn họ đưa thi thể ra, nhất định phải trả giá.

Điều khiến Hạ Khải càng cảnh giác hơn là, người đội đỏ thâm độc hơn so với tưởng tượng của cậu.

Vừa rồi, xém chút nữa cậu bị đội đỏ lừa khai ra manh mối quan trọng.

Khác với đội xanh không hề cảnh giác, đội đỏ có thể đối phó một cách nhanh chóng, bọn họ đã định vị được chuyện cậu là người gặp nhân vật quan trọng, rồi thông qua nhân vật này đẩy nhanh tiến độ đi cốt truyện, thực lực của người chơi lâu năm ở đội đỏ là không thể khinh thường được.

Điều khiến cho cậu ngoài ý muốn hơn là lãnh đạo đội đỏ là Tra Cung, nếu cậu không tham gia vào trò chơi này, Hạ Khải sẽ không bao giờ biết Tra Cung còn có bộ mặt cáo già quỷ quyệt như thế.

Nhưng, Hạ Khải cũng không lo việc đội đỏ không giao manh mối ra, vì cậu còn cách khác.

Khi Hạ Khải trở lại hành lang một lần nữa, vừa lúc gặp quản gia dẫn nhóm hầu gái đưa bữa sáng đến, thấy Hạ Khải còn đang mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, quản gia sợ đến mức che mắt lại, hét lớn: “Quý cô! Sao ngài có thể ăn mặc hở hang như vậy mà đi ra ngoài? Ngài mau trở về mặc quần áo lại đi!”

Thấy quản gia phản ứng thái quá như thế, khóe miệng Hạ Khải khẽ nâng lên.

Rõ ràng cậu mặc quần dài áo dài, sao trong lời nói của quản gia, cậu giống như khỏa thân chạy ra khỏi cửa vậy?

Thấy Hạ Khải còn ngơ ngẩn, quản gia gọi hai hầu gái đến, vừa nói thầm ‘danh môn thục nữ’, vừa dặn dò hầu gái ‘áp giải’ Hạ Khải lên lầu thay lễ phục.

Nghe thấy quản gia nhấn mạnh hai chữ ‘lễ phục’, Hạ Khải khẽ xoa huyệt Thái Dương, liêm sỉ của cậu ở nơi này đã bay hết toàn bộ rồi.

Chờ đến khi quay lại phòng, Hạ Khải không thấy lễ phục hôm qua cậu tiện tay ném lên sô pha đâu, cậu tự lục tung hết mọi ngõ ngách, hầu gái thấy vậy thì hỏi: “Quý cô, lễ phục của ngài sao lại được phơi ở sân vậy?”

Lễ phục được phơi ở sân?!

Hạ Khải nghi ngờ nhìn xuyên qua tấm kính màu, hướng ra sân.

Lúc này, ở giữa sân, có thêm một bộ lễ phục trắng tinh với váy ren dài được treo ở giữa, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng, cái váy này như được bao phủ bởi những tia sáng vàng.

Hai hầu gái thấy thế khẽ ôm lấy l*иg ngực, hâm mộ nhìn bộ lễ phục: “Ôi trời! Tôi cũng muốn có được bộ lễ phục đẹp như thế!”

Hạ Khải không còn lời nào để nói, mọi người đều hay truyền rằng, một là không bao giờ giả nữ, hai là vô số lần, nhưng cậu thật sự bị ép!

Rốt cuộc là ai không có đạo đức như thế, tại sao cứ mãi dùng trang phục nữ tra tấn cậu?

Hạ Khải bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nhìn sang hầu gái: “Phiền mọi người ra ngoài trước, tôi sẽ tự thay lễ phục.”