Chương 15
Lí Mật chính thức chuyểnnhà từ di động quý hiếm sang viên ngọc khó tìm trong truyền thuyết
Mới đầu hắn cò không tin quả cầu nhìn
còn không trong kia thần thông như vậy , nhưng nó vào tay Khúc Y Nhiên rõ ràng thần thông .
Theo vài câu niệm chú cổ xưa thân thể hắn đã bị khí trắng bao vây để thanh tẩy thể chất , quá thình thuận lợi khiến hắn một lần nữa cảm thấy ấm áp .
Khúc Y Nhiên nhìn biểu tình hưng phấn của hắn mà cười “ Thấy sao ?”
Lí Mật bay lên mà hô “ Ta cảm thấy tốt lắm , tác giả cẩu huyết cũng nâng chức cho ta từ “nó” thành hắn rồi ”
Khúc Y Nhiên gật đầu “ Đây là chuyện tốt thuyết minh ngươi lại làm người ”
Dù chỉ là bối linh cũng là một linh hồn tốt , có thể tự do bay trên đường không dọa người có bệnh hay thể chất yếu suy sụp .
“ Bất quá nhân duyên của ngươi và cô nhi viện đã hết , ngươi đã báo ơn ” Y giải thích co hắn .
Lí Mật lăn một vòng cười “ Đã biết linh môi sư ”
Kì thật người ta muốn báo đáp là ngươi – Khúc Y Nhiên .
Bất quá Lí Mật vẫn chưa nghĩ ra cách báo đáp , tên này nhà có tiền làm hắn giận sôi, lại là linh môi sư thần thông muốn trả ơn cũng khó . “ Bằng không về sau ta làm GPS dẫn đường cho ngươi ” Lí Mật lóe sáng .
“ Ách ” Khúc Y Nhiên xoay ghế , “ Tùy ngươi thôi ”
Vì sao yếu điểm là lạc đường a , đều là “ Duyên tuyến ” làm câu Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ vô duyên …
Cho nên ta không phải là lộ si đâu .
Lí Mật thành một bối linh bình thường có thể tự do đi lại , không thích thì chui vào ngọc , khỏi nói cũng biết linh khí tuyệt vời cỡ nào.
Khúc Y Nhiên ngày ngày đi tìm ngọc hôm nay lại gặp “ Duyên tuyến ”, rõ ràng duyên phận còn chưa hết , Khúc Y Nhiên không hỏi tên người kia vì y có cảm giác họ sẽ nhanh gặp lại .
Hắn đang ở rất gần y – Nhưng không cần nhanh như vậy gặp đi .
Ngay chiều hôm sau , y bị mẹ dẫn về nhà ông ngoại chơi , Đường mẫu ngồi trên ghế xoa tay “ Nhiên Nhiên con khẩn trương không ?”
Khúc Y Nhiên “..”
Khẩn trương cái gì .
Đường mẫu hỏi xong tự nhìn mình mà cười
“A , không sợ trời không sợ đất lại chỉ sợ ngày này !”
Khúc Y Nhiên thấy hơi thở nàng hỗn loạn biết nàng có lo lắng mà nắm tay nàng “Không sao , việc gì cũng có con ” Vô luận có nguy hiểm gì ta đều đứng trước chắn cho mẹ .
Đường mẫu nhìn ánh mắt y nhu hòa vươn tay vuốt tóc y mà nói
“Đúng,
con là chỗ dựa của mẹ , sau này chuyện gì cũng nhờ Nhiên Nhiên ”
“Ân là chỗ dựa ” Y ngồi im để Đường mẫu xoa đầu mình .
Có linh khí rồi y sẽ làm linh môi sư mãi nhưng lần này y còn người nhà để bảo vệ , bảo vệ thật cẩn thận cả lời mình nói , nếu lơ là lộ thiên cơ người chịu tội không chỉ là y nữa .
Đường mẫu sắc mặt đã dịu đi mà nói “không bằng nghỉ hè chúng ta bỏ trốn , đạp ba con
rồi đi
Tây Song
Bản Nạp chơi , con thấy sao ?”.
Khúc Y Nhiên đẩy tóc đang bay trên trán mình mà nói “ Mẹ , ba nghe thấy rồi ”
“ … …”
Đường mẫu im lặng nhìn người ra khỏi xe từ bao giờ .
Khúc Thiên Triết làm oán phu “ Lần sau muốn trốn nên khóa cửa xe lại ”
“ Không thể trách em , anh cùng u linh giống nhau không phát tiếng chân a” Khúc ba yên lặng ngồi trên ghế thu linh khí tu tập làm u linh . Đường mẫu muôn năm nhất tiễn song điêu .
Lí Mật đau khổ từ khi hắn làm u linh tần số bị ném đá càng cao .
Khúc Y Nhiên nheo mắt nhìn Đường gia đêm xuống mà thắp đèn , đêm không chỉ là hết ngày mà còn báo hiệu sự thay đổi sắp đến . Khắp nhà ông ngoại toàn hoa khiến y cảm giác thật dụ nhân .
Phòng nhà ông có cảm giác cổ xưa , nghe nói có sách cổ , tường dán giấy hoa văn rất thanh lịch .
“Ba ,bao nhiêu năm rồi sao không sơn nhà mới đi ” Đường mẫu phụng phịu ghé tai ông . Đường Thế Kiệt nhìn con gái mà nói “ Ta bỏ không được ,còn Lưu bá và vυ' Vương ”
Lưu bá xoay người “ Ngài bỏ , ta liền bỏ ” vυ' Vương bê hoa quả ra “Câu này thật sâu sắc”, nhà họ Đường người không nhiều ngoài lái xe và người làm vườn còn bao nhiêu vυ' Vương
làm hết mà theo lời ông ngoại là “ Già rồi không thích nhiều người đi lại ”
“ Ba , con mang điểm tâm cho ba , Hiểu Hiểu làm đó ”Khúc Thiên Triết đem gói bánh để lên bàn
“ Hiểu Hiểu không có tâm này , là con nhắc đi , người nhà không nên câu nệ ” Đường lãi ý cười càng đậm .
“ Ba ” Đường mẫu ủy khuất ta vô tâm sao đều là ta làm hắn đâu có giúp gì .
Khúc Thiên triết bị vợ lườm nhún vai .
Khúc Lăng Phong còn chưa đến , hai người không biết nghĩ gì , nhìn thấy con thì vui nhưng lòng cũng xót , lão nhân trong nhà gọi mới chịu về S Thị , về rồi cũng không về nhà ,
Bên kia
Khúc Y Nhiên bắt đầu gặm quả táo to đùng vυ' Vương cho ,no đủ mọng
nước ngọt thanh ,vì vậy thanh âm “ Chi dát” vang lên không ngừng .
“ Xú tiểu tử này đến không chào ông lại ngồi gặm táo ” Đường mẫu tủm tỉm trách y .
“ Mẹ đang nói chuyện với ông mà ” Không phải có câu “ Người lớn nói chuyện trẻ nhỏ không được xen vào sao ”.
Y mới mười tám không thể là đại nhân mà trước đây cũng ít cùng người nhà tiếp xúc , cảm xúc không biết bộc lộ ra ngoài , không tốt ăn nói , bất quá y cũng cố làm con họ Khúc, cháu hai nhà – Khúc Y Nhiên .
Đường lão nhìn đứa cháu miệng còn dính vụn táo thế nào cũng vừa lòng “ Tiền đồ a , Nhiên Nhiên thủ khoa cả nước làm ta tăng cả huyết áp , Nhiên Nhiên có tiền đồ a,
hơn mẹ ngươi , mẹ ngươi năm đó chỉ trong top 50 thành phố theo ba ngươi học A Đại , ngươi có tiền đồ a ”
“ Ba ”. “ ” Có ai trước mặt con mà chê mẹ không .
“ Ha ” Khúc Y Nhiên nhì bộ dạng lúng túng của Đường mẫu mà cười ,Đường lão
xoay người “Ta nói sai sao .”
“ Đúng rồi ” Đường mẫu chui vào lòng chồng mình , Khúc ba ôm vợ ,cảm giác hạnh phúc khi nàng véo mình .
Không khí vui vẻ hạnh phúc không ngừng , kì thật hạnh phúc chỉ cần như thế ,gia đình xum họp là được
.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên , Khúc Y Nhiên đã gặm sạch quả táo chuẩn bị đi vứt , ông ngoại còn gọi ai đến , có lẽ là ông nội , nghe nói ông ngoại và ông nội hay xôm tụ .
“ Ta đi mở cửa ” Khúc Y nhiên vứt hạt vào thùng rác lấy tạm giấy ăn lau tay nhanh chân ra mở cửa .
Của mở người tới quả thật là ông nội nhưng bên cạnh còn
một bóng dáng cao lớn đang đỡ tay ông .
Khi bốn mắt giao nhau , họ cùng giật mình .
Thẳng đến khi ông nội thấy
lạ mà nói
“Nhiên Nhiên không tránh cho ông và ca ca ngươi vào sao ?” hai người mới hoàn hồn .
Ca ca hai chữ nhẹ nhàng này có sức công kích như sét vậy ít nhất là đối với Khúc Lăng Phong .