Cô không kìm được mà hỏi:
“Mọi người ở địa phủ cũng phải làm việc sao?”
“Đúng vậy. Nếu không thì chúng tôi ở đâu? Ăn gì? Mỗi ngày có rất nhiều người mới xuống địa phủ nhưng chỗ đầu thai lại có hạn. Ai muốn tranh suất đầu thai tốt đều phải làm việc kiếm Minh tệ, thuê chỗ ở và chờ cơ hội. Nếu muốn có một cuộc sống tốt hơn, thì còn phải dùng Minh tệ để mua suất đầu thai tốt. Còn không thì đành phó mặc cho số phận, xem may rủi".
“Nhưng nếu như không muốn đầu thai, cũng có thể tiết kiệm Minh tệ để mua nhà ở địa phủ. Như vậy, cũng có thể sống ở đây mãi mãi mà không cần lo lắng".
Nghe vậy, tinh thần của Tần Vũ Niết lập tức phấn chấn hẳn lên.
Địa phủ có thể mua nhà sao?
Đầu thai cũng có thể mua.
Vậy chẳng phải nếu cô tiết kiệm được đủ tiền, có thể trước tiên mua một căn nhà ở địa phủ sao? Đến khi già đi, khi cuộc đời kết thúc và xuống đây, cô sẽ có sẵn một chỗ ở ổn định.
Không chỉ thế, cô còn nghĩ xa hơn: Mua một căn thật lớn, đủ cho cả những người thân, cô chú trong thôn. Khi họ xuống đây, ít nhất cũng sẽ có một nơi để ở.
Nếu kiếm được nhiều tiền hơn, cô thậm chí có thể mua cả suất đầu thai cao cấp.
Kiếp sau vừa sinh ra đã là con nhà quyền thế.
Ý nghĩ ấy khiến Tần Vũ Niết càng thêm phấn khích, lòng tràn ngập động lực với việc bán cơm hộp.
Thậm chí, cô còn bắt đầu nghĩ đến việc mua mặt bằng kinh doanh ở đây. Nhưng không biết giá nhà ở địa phủ có đắt đỏ không hoặc liệu có yêu cầu gì đặc biệt, chẳng hạn như người mua nhất định phải là quỷ?
Tần Vũ Niết tự nhủ: Chờ Hắc Bạch Vô Thường đến lấy cơm hộp, nhất định phải hỏi cho rõ.
Trong lúc ấy vài quỷ hồn khác đến mua cơm hộp, có người còn hỏi cô có bán hương (nhang) hay không.
Tần Vũ Niết nhớ lại trước đó cũng có vài quỷ hỏi câu tương tự. Cô suy nghĩ xem ngày mai có nên nhập thêm nhang để bán kèm không.
Tần Vũ Niết đang nghĩ ngợi thì bỗng nhận ra bên cạnh mình có hai quỷ hồn đang đứng. Bọn họ vừa mới nói chuyện với cô mà cô chưa kịp đáp lại nên có vẻ hơi kỳ lạ khi một trong số họ lên tiếng hỏi: "Nhà các ngươi không cho phép đốt tiền giấy sao? Sao lại thiếu thốn đến vậy?”
Một quỷ hồn thở dài bất lực rồi nói: "Đốt thì đốt nhưng chỉ vào ngày Thanh Minh và Tết mới được phép đốt tiền cho chúng ta. Hơn nữa, mỗi lần đổi suất đốt tiền họ còn lấy phí thủ tục, cuối cùng thì những gì chúng ta nhận được chỉ đủ duy trì nửa năm tiền thuê nhà và chi phí cho hương đèn. Phần còn lại phải tự lo liệu".
Tần Vũ Niết ngạc nhiên đáp: "… Mọi người có thể báo mộng để người nhà đốt nhiều hơn không?”
Quỷ hồn kia thở dài, nước mắt lưng tròng mà nói: "Cô nghĩ chúng tôi không muốn sao? Báo mộng tốn rất nhiều tiền đấy. Một lần báo mộng có thể lên tới 50 vạn Minh tệ. Hơn nữa, mỗi người chỉ có thể báo mộng một vài lần thôi. Tôi làm công mỗi tháng cũng chỉ kiếm được 1 vạn Minh tệ. Nhưng vì làm kỹ thuật viên nên lương cao một chút, không thì cũng không dám ra ngoài mua cơm hộp".
(* 1 nghìn tệ = 1000 tệ, 1 vạn = 10.000 tệ , 1 triệu tệ = 1.000.000 tệ)
Tần Vũ Niết ngẩn người: "……”
5 vạn Minh tệ cho một lần báo mộng…
Lương 1 vạn Minh tệ một tháng…
Tần Vũ Niết bỗng nhận ra rằng, việc muốn mua một căn nhà ở địa phủ chắc chắn không hề dễ dàng.
Đang lúc suy nghĩ miên man, bỗng nhiên xung quanh cô những quỷ hồn vừa nãy còn thì thầm to nhỏ với nhau, giờ đã im lặng hẳn. Tất cả đồng loạt gọi lớn: "Thất gia, Bát gia".
Tần Vũ Niết ngạc nhiên, không hiểu Thất gia và Bát gia là ai.
Cô nhìn quanh thì ra là Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu đã tới nên mọi người đột nhiên yên lặng như vậy.
Vài quỷ hồn đứng gần đó, không ngờ rằng lại gặp Hắc Bạch Vô Thường đang đến mua cơm hộp, họ liền tranh thủ nghe lén câu chuyện.
Tần Vũ Niết vội vàng chào: "Tạ đại ca, Phạm đại ca, hai người tới rồi".
Ngay sau đó, Tần Vũ Niết lấy ra hai phần cơm hộp đã đóng gói sẵn từ quầy xe, đưa cho họ và nói: "Đây là cơm hộp của hai người, bên trong tôi cố tình cho thêm thịt kho tàu và thịt hầm".
“Thịt kho tàu? Nghe mùi hương thật là hấp dẫn đấy". Phạm Vô Cữu lập tức nhận lấy và mở ra.
Tạ Tất An lắc đầu bất lực: "Ngươi lại không mang tiền à?”
Phạm Vô Cữu cười nói: "Hắc hắc, đừng có giận. Mới đây ta bị phạt một chút, đầu óc hơi choáng váng. Tháng sau lĩnh lương, ta trả lại cho ngươi. Lão Tạ, mau nếm thử xem, mùi vị thật sự không tệ đâu".
Tạ Tất An lấy ra một tờ 100 Minh tệ."Cảm ơn, đây là tiền cho hai phần cơm hộp".
Tần Vũ Niết vội vàng xua tay, nhanh chóng nói: "Không cần đâu, tôi thực ra có một việc muốn hỏi hai người".
Phạm Vô Cữu vừa ăn vừa hỏi: "Cái gì vậy?”
“Tôi có thể mua nhà ở địa phủ không? Có điều kiện gì không? Mua một căn ở đây cần bao nhiêu Minh tệ?”
Tạ Tất An vừa mở cơm hộp, cầm lên ăn một lúc rồi mới trầm mặc đáp: "Ở địa phủ không có quy định cho người sống mua phòng. Nhưng tôi có thể giúp cô hỏi thử. Một căn nhà trung bình giá tầm vài trăm vạn Minh tệ, còn nếu khu vực tốt thì phải mấy ngàn vạn".
Tạ Tất An mặc dù không nói thẳng nhưng Tần Vũ Niết hiểu ý của hắn. Trên đời này ngoài cô, có lẽ chẳng ai lại nghĩ đến việc đi đến địa phủ để mua nhà ở.
Là vì thế gian đã quá ngốc nghếch?
Hay là vì sống quá lâu rồi?
Nhưng sao lại nghĩ đến chuyện mua phòng ở địa phủ trước tiên?