Phản Quang

Chương 3.1: Lạc Băng

Cố Hân Nhiên vẫn luôn cố gắng thăm dò ký ức và cảm xúc của cơ thể này, nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì. Đầu óc cô trống rỗng, chẳng có chút ký ức hữu ích nào.

Cô thậm chí còn không biết mình đang đi trên con phố nào, con đường nào. Nhưng khi vô thức dừng chân trước cổng một khu chung cư, trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh—cô bước vào khu này, bảo vệ khẽ cúi người chào: “Chào Cố tiểu thư.”

Khoảnh khắc ấy khiến cô tin chắc rằng, đây chính là nơi mình đang sống.

Cô bước dọc theo con đường lát đá cuội, ký ức mơ hồ dần dần xuất hiện. Trong đó, có hai cô gái sánh bước bên nhau, tay trong tay, vai kề vai.

Nguyên chủ Cố Hân Nhiên trong ký ức cười rạng rỡ, bàn tay siết chặt lấy tay người kia, hệt như muốn khắc ghi tình yêu vào từng khoảnh khắc.

Còn cô gái đi bên cạnh… Cố Hân Nhiên chỉ có thể nhớ được một bóng hình mờ ảo—cô ấy mặc áo gió màu nâu nhạt, phối cùng quần đen ôm và giày cao gót. Mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ xõa nghiêng trên vai, từng bước đi đều vững chãi, toát lên khí chất thanh lịch và cuốn hút vô cùng.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống người cô gái ấy, phủ lên dáng hình một lớp ánh sáng vàng nhạt dịu dàng. Dù chỉ là một bóng lưng, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp và thanh khiết lạ thường. Mỗi động tác giơ tay vén tóc đều toát lên vẻ thanh nhã, nhẹ nhàng mà cuốn hút.

Trên cổ tay trái của cô ấy, một dải lụa màu bạc quấn quanh, theo từng cử động tay mà vẽ ra những đường ánh sáng mềm mại trong không trung.

Cố Hân Nhiên nhắm mắt lại, bóng dáng này khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cô cố gắng nhìn rõ gương mặt người ấy, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở một hình dáng mơ hồ.

Cô hít sâu một hơi, trong lòng không khỏi nghĩ đến Y Lam. Y Lam cũng luôn thích nắm tay cô, mỗi lần ở bên nhau đều cười vui vẻ như một đứa trẻ.

Sau một lúc lâu, cô dẹp đi dòng suy nghĩ, lần theo ký ức để tìm đường về nhà. Đứng trước cửa, cô nhìn chằm chằm vào bảng khóa điện tử một lúc lâu, rồi vô thức thử đặt tay lên. Không ngờ, cô lại mở được cửa bằng vân tay.

Nhấn công tắc bật đèn lên, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.

Căn phòng trống rỗng đến mức khó tin.

Không phải kiểu trống trải đơn giản, mà là hoàn toàn không có một món đồ nội thất nào!

Nói đây là bốn bức tường trống cũng không hẳn đúng, bởi dù sao đây cũng là một căn hộ thuộc khu cao cấp giữa trung tâm thành phố. Nhưng nếu hiểu theo nghĩa đen của "chỉ có bốn bức tường", thì quả thực không khác là bao.

Cố Hân Nhiên bước vào phòng, khẽ đóng cửa lại. Căn hộ này thậm chí không có tủ giày, cũng chẳng có sô pha hay bàn trà.

Cô đi quanh phòng, mỗi bước chân giày cao gót chạm vào nền đá cẩm thạch vang lên tiếng ‘cạch cạch’ trong không gian vắng lặng. Âm thanh vọng lại khiến lòng cô cũng trở nên trống trải. Nơi này không hề có chút hơi ấm của một mái nhà, chẳng lẽ nguyên chủ đã sống trong một môi trường lạnh lẽo như thế này sao?

Phòng bếp nối liền với phòng khách, có một quầy rượu nhỏ. Trong đó chứa vài chai rượu lâu năm đắt tiền, nhưng ngoài ra không có gì khác.

Tủ lạnh gần như trống trơn, chỉ có nước, bánh mì và xúc xích, ngay cả một cọng rau cũng không có.

Trong ngăn tủ, chỉ có đúng một bộ chén đũa, ly nước cũng chỉ có duy nhất một chiếc. Cố Hân Nhiên nhíu mày, nhớ lại cảnh trước cửa lúc nãy—cô chỉ nhìn thấy một đôi dép lê.

Bước vào phòng thay đồ, cô thấy bên trong có khá nhiều trang phục và phụ kiện, nhưng hầu hết đều còn nguyên tem mác, chưa từng được mặc. Cứ như thể chúng chỉ được mua để lấp đầy khoảng trống trong tủ quần áo, hơn là để sử dụng thực sự.

Căn phòng ngủ tối om, duỗi tay ra cũng không thấy được năm ngón. Cô bật đèn lên, phát hiện rèm cửa dày màu nâu sậm được kéo kín mít, không một tia sáng nào có thể lọt qua.

Căn phòng trống trải đến mức ngoài một chiếc giường, một bộ tủ quần áo và hai chiếc tủ đầu giường, còn lại chẳng còn gì khác.

Dựa vào khung cửa, Cố Hân Nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc giường với tấm chăn trắng tinh, bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ—cứ như thể cô đang đứng trong một khách sạn xa lạ chứ không phải ở nhà mình.

Không, thậm chí cả khách sạn còn có cảm giác ấm áp hơn ngôi nơi này.

Phòng tắm thì khá ổn, các loại đồ dùng cá nhân và mỹ phẩm dưỡng da đều đầy đủ. Nhưng Cố Hân Nhiên lại thấy xa lạ với chúng—kiếp trước cô sống một mình trong núi sâu, chưa bao giờ dùng đến mỹ phẩm, nên bây giờ nhìn thấy cả một dãy sản phẩm dưỡng da lại có chút không quen.

Cô kéo ghế ra ngồi xuống, xoa bóp nhẹ bắp chân. Vừa rồi đi giày cao gót suốt một đoạn đường dài khiến chân cô hơi nhức mỏi.

Đến giờ, cô đã đi qua tất cả các phòng trong căn hộ. Mọi thứ ở đây đều chỉ có đúng một phần, không có bất kỳ bức ảnh nào—ngay cả ảnh chụp cá nhân của nguyên chủ cũng không tồn tại.

Cố Hân Nhiên chợt hiểu ra. Nguyên chủ có lẽ đã cố tình xóa sạch dấu vết của một người nào đó, như một cách để ép bản thân không hồi tưởng, không đối mặt với quá khứ.

Nghĩ đến đây, một nỗi buồn bất chợt trào dâng trong lòng cô.

Cô lại nhớ đến Y Lam.

Kiếp trước, cô luôn bận rộn với công việc. Y Lam ở nhà một mình… có phải cũng đã từng cảm thấy cô đơn và bất lực như thế này không?

"Ting ting."

Tiếng chuông tin nhắn đột nhiên vang lên, kéo cô trở về thực tại.

Cố Hân Nhiên cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ Khúc Kỳ hỏi cô đang ở đâu.

Cô đơn giản trả lời một câu: "Về đến nhà." Để tránh đối phương lo lắng.

Cô có thể nhận ra Khúc Kỳ là kiểu người miệng dao găm, lòng đậu hũ—bên ngoài tỏ vẻ lạnh lùng, thờ ơ, nhưng thực chất lại luôn âm thầm quan tâm. Rõ ràng nói là mặc kệ cô, vậy mà vẫn không nhịn được mà nhắn tin hỏi han. Điều này làm cô nhớ đến người đại diện cũ của mình ở kiếp trước, cũng có tính cách y hệt như vậy.

Cố Hân Nhiên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lướt xuống xem lịch sử trò chuyện giữa hai người.

【Ngày 4 tháng 5, 23:11】

【Khúc】: Cho em nhận một show thực tế, lên sóng một lần để tranh thủ chút độ hot. Làm khách mời trong một tập, cố gắng nắm bắt cơ hội này. Lịch trình và kịch bản chị đã gửi vào email, nhớ xem qua.

【Nhiên】: 1

Cố Hân Nhiên ngẩn người một chút. Cái "1" là có ý gì vậy?