Núi Ánh Hạ, Đạo quan Tri Vấn.
“Một con ngốc, chết rồi thì chết, ông còn dám ăn vạ nhà yêm*? Ai có thể chứng minh là con ngốc nhà ông đã cứu Tiểu Phú nhà yêm? Mấy người các ông, bọn đạo sĩ thúi lừa gạt, mấy năm trước đáng ra phải bị bắt trói lại cho đi dạo phố rồi!”
*Yêm: xưng hô địa phương, nghĩa là tôi.
Trước cổng Đạo quan Tri Vấn, An Hồng Hoa là người đàn bà đanh đá nhất trong thôn Hạ Sơn lại đang chống hông chửi bới om sòm.
“Mụ đàn bà này sao dám nói dối trắng trợn như vậy, hôm đó đi cứu người còn có mấy người khác, ai cũng nói là A Cửu nhà tôi vì cứu Tiểu Phú mới nhảy xuống sông. Bây giờ A Cửu nhà tôi đã hôn mê ba ngày rồi, bà chẳng nói được một câu cảm ơn, còn chạy tới đây chửi bới, bà có lương tâm không vậy?”
Một trong ba đạo sĩ trẻ nhất, Huyền Thanh Lưu, không kiềm chế được, nhảy cẫng lên tranh cãi với bà ta.
“Hừ! Ai nhìn thấy chứ? Ai dám đứng ra làm chứng? Các ông, một lũ đạo sĩ nghèo hèn thối tha, lần trước trời giáng sét đánh đạo quan của các ngươi, sao không đánh luôn các ngươi đi, giờ lại muốn vu vạ nhà yêm đòi tiền à?
Yêm nói cho các người biết, yêm còn nói chính là con ngốc nhà các ông đẩy Tiểu Phú nhà yêm xuống nước, Tiểu Phú nhà yêm cũng đang nằm trên giường đây, các ông phải đền tiền!” An Hồng Hoa tiếp tục chỉ trỏ chửi bới.
Người dân trong thôn Hạ Sơn kéo nhau đến xem náo nhiệt, ai nấy đều biết tính khí của An Hồng Hoa rất khó chơi.
Chọc giận bà ta, bà ta còn sẽ đến nhà người ta ăn vạ không ngừng nghỉ, làm loạn chẳng biết bao giờ mới xong.
Thế nên, mọi người chỉ đứng nhìn, không ai dám lên tiếng, trong lòng thầm cảm thương ba vị đạo sĩ.
Nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cổng, trong Tây Điện, Huyền Tố Cửu đang nằm trên giường, từ từ mở mắt, thở dài một hơi.
Ba ngày trước, cô vẫn còn là đệ tử đời thứ hai của Tri Vấn Quan. Vì trấn áp Nữ Bạc* nghìn năm, cô đã hy sinh một thân linh cốt, lấy thân tuẫn đạo.
*Nữ Bạc: nữ cương thi hơn nghìn năm tuổi.
Đáng ra cô đã phải tan thành tro bụi, vậy mà khi mở mắt ra, cô lại thấy mình ở môn phái 300 năm sau.
Cô trở thành một cô nhi ngốc nghếch được đạo sĩ nhận nuôi, vì cứu đứa trẻ ngã xuống sông mà ngất đi không tỉnh lại.
Đây là năm 1976 ở Hoa Quốc, thuộc thời hậu thế so với thời của cô, vừa trải qua mười năm đầy biến động.
Tri Vấn Quan của cô giờ đây đã hoang tàn đổ nát, tu đạo cũng trở thành một cái tội không ai dám nhắc đến.
Trong đạo quán chỉ còn lại ba đạo sĩ, đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi được quan chủ nhặt về nuôi.
Đừng nói gì đến tu hành, đến cả đạo bào trên người cũng mặc không đúng cách.
Là người tu đạo, nghe chuyện mượn xác hoàn hồn không phải hiếm, nên dù lần này gặp phải chính mình, cô cũng không đến mức hoảng sợ.
Nhưng một tia linh hồn của cô vừa hay lại bù đắp đúng phần khiếm khuyết trong cơ thể của cô gái ngốc kia, điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Nói cách khác, cơ thể này dường như được chuẩn bị sẵn cho linh hồn của cô? Thật kỳ lạ.
Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này. Tiếng cãi vã ngoài cửa đã kéo dài suốt ba ngày.
Mẹ của đứa trẻ được cứu không chỉ không thừa nhận công lao của chủ nhân cơ thể này, mà còn tới ăn vạ, gây náo loạn, muốn chiếm lấy điểm cao của đạo đức làm lá chắn, thậm chí muốn tiếp tục vắt kiệt một chút lợi ích từ cô gái đáng thương cứu người mà chẳng được báo đáp.
Huyền Tố Cửu giả vờ hôn mê ba ngày, nhưng dù tính khí có tốt đến đâu cũng không thể nhịn được nữa.
Cô tung chăn, nhảy xuống giường.
An Hồng Hoa vẫn đang lớn giọng chửi bới.
Kết quả là thấy Huyền Tố Cửu từ trong sân bước ra.
“Mày... mày, sao mày chưa chết?” An Hồng Hoa trợn mắt nhìn.
Huyền Thanh Tùng vừa quay đầu lại, thấy “bảo bối” của mình tỉnh dậy, lập tức mặt mày rạng rỡ.
“Con gái!”
“A Cửu!”