Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng

Chương 9

“Cô nương này cũng đã hai mươi rồi.” Nguyên mẫu cảm thán một câu.

Đáng lẽ cô nương hai mươi đã thành thân từ sớm, không nên chậm chạp kéo dài đến bây giờ mới đúng.

“Từ đầu ta cũng cảm thấy hơi lớn tuổi, nhưng Trúc Quân cũng không còn nhỏ, chỉ cần nó thích là được.” Muốn tìm được một thông gia phù hợp thật sự không dễ dàng, Nguyên đại cô cũng không muốn bắt bẻ nhiều như vậy.

“Đứa nhỏ bằng lòng thì thế nào cũng được, không chỉ Trúc Quân, cũng nên tìm mai mối cho hôn sự của lão đại chúng ta.” Nguyên nãi nhìn sang Nguyên Vạn Nhất.

Nguyên Vạn Nhất nghe vậy vành tai đỏ bừng, vội lấy cớ từ chối: “Nãi nãi, con không vội, tiểu thúc còn chưa thành thân mà.”

Y lẩm bẩm nói.

Nguyên Thiên Tùng cười trên nỗi đau của người khác, Nguyên mẫu khẽ đá chân hắn ở dưới bàn, ra hiệu hắn kiềm chế một chút.

Nhắc tới Nguyên tiểu thúc Nguyên Dụ Đông, Nguyên nãi lại tức giận: “Nhắc tới nó làm gì, cái nhà này nó có muốn trở về nữa hay không!"

Tuy nói như vậy nhưng người mà lão thái thương yêu nhất là tiểu nhi tử này, không có chuyện nhẫn tâm không cho Nguyên tiểu thúc về nhà.

Nguyên Nguyên đã nhiều lần nhìn thấy Nguyên lão cầm đồ của Nguyên tiểu thúc lén lau nước mắt.

“Nương đừng giận, bây giờ chúng ta đang nói đến hôn sự của Trúc Quân, đợi đến khi Tứ đệ trở về nhìn thấy Trúc Quân đã thành hôn có khi đệ ấy lại nôn nóng cũng nên.” Nguyên đại cô lên tiếng an ủi.

Nguyên mẫu đưa tờ giấy ghi sinh thần bát tự lại cho Nguyên đại cô: “Nương à, chuyện này không thể vội vàng, vẫn phải dựa vào duyên phận, duyên tới thì muốn cản cũng không được.”

Nguyên mẫu không sốt ruột, đối với chuyện hôn sự của nhi tử, bà đã cho bọn chúng tự quyết định từ lâu.

“Đại cô, vừa rồi người nói tỷ tỷ Vương gia kia từng làm công ở huyện thành ư?” Nguyên Nguyên ăn no rồi, ngẩng đầu hỏi.

“Đúng vậy, nàng giúp việc cho một gia đình giàu có, vì trong nhà muốn giúp nàng làm mai nên nàng mới trở về. Tiểu Lục cũng muốn đi xem huyện thành à?” Nguyên đại cô nở nụ cười. Nàng ta từng giúp việc cho gia đình giàu có vậy chắc chắn khéo tay, hơn nữa điều kiện trong nhà cũng không tệ, như vậy rất xứng đôi.

“Con cũng muốn đi xem, chắn chắn trong huyện thành có rất nhiều đồ chơi và thức ăn ngon, không biết tỷ tỷ Vương gia kia có bằng lòng dẫn con đi cùng không?” Nàng mỉm cười tỏ vẻ ngây thơ.

“Tiểu Lục, nếu muội muốn đến huyện thành thì Nhị ca có thể dẫn muội đi, muốn ăn gì chơi gì cứ nói với Nhị ca.” Nguyên Thiên Tùng tiếp lời.

Nguyên Nguyên chưa từng ra ngoài, thật sự nên dẫn muội ấy ra ngoài nhìn ngắm vui chơi và mua cho muội ấy mấy chiếc váy hoa dành cho bé gái mới được.

“Tốt quá! Cảm ơn nhị ca.”

Nguyên Nguyên tỏ vẻ chờ mong, nàng muốn nghe ngóng thêm tin tức về nữ nhi Vương gia này.

Xem bát tự của nàng ta thì mấy năm trước bị sao Hồng Loan chiếu, đã gặp một đoạn nhân duyên, thậm chí có dấu hiệu từng sinh con nối dõi. Điều này không phải chuyện tốt đối với một cô nương còn chưa xuất giá.

Việc này không thể mơ màng hồ đồ để biểu ca chịu thiệt như vậy.

Cũng may hai nhà chỉ mới mai mối, chưa định ra hôn sự, chỉ cần hỏi thăm một chút rồi nhắc nhở đại cô là được.

Nguyên Nguyên lại húp thêm hai ngụm cháo trắng, cầm chén ăn sạch: “Con ăn no rồi, để con giúp rửa chén!” Nàng bưng chén sứ muốn đi vào phòng bếp, lại bị Nguyên mẫu ngăn lại.

“Đưa chén cho mẫu thân, Tiểu Lục tắm rửa rồi ngủ trước đi.”

Nguyên mẫu không cho Nguyên Nguyên làm việc, bà chỉ có một nữ nhi bé bỏng này, sao có thể để nó làm việc nặng, vậy con bé có nhiều ca ca như thế làm gì.

Lúc ngâm chân buổi tối, các ca ca rõ ràng cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, mệt mỏi đều tan biến nhưng không biết tại sao lại như vậy, chỉ có Nguyên Nguyên biết tất cả đều nhờ nước linh khê trong giếng.

Trong nhà ít phòng, Nguyên Nguyên phải ngủ cùng mẫu thân, trước kia Nguyên Nguyên ngốc nghếch nên buổ tối Nguyên mẫu thường ngủ không ngon, hôm nay hiếm khi được ngủ ngon giấc.

Buổi sáng lúc rời giường, Nguyên mẫu đã chuẩn bị sẵn canh trứng cho Nguyên Nguyên, còn chuẩn bị cho nàng một cái túi vải nhỏ, trong đó chứa mấy cái bánh nướng và trứng gà.

“Hôm nay Tiểu Lục đến chỗ Lưu đại nương, đói bụng thì lấy ra ăn biết chưa?”

“Con biết rồi mẫu thân, người không cần lo lắng cho con.” Nguyên Nguyên đeo túi vải vào, nàng khôi phục thần trí một cách đột ngột khiến mẫu thân lo lắng nên mới dặn dò cẩn thận như vậy.