Nguyên Nguyên muốn giúp mẫu thân giặt quần áo nhưng Nguyên mẫu không đồng ý, không cho nàng làm việc.
Nàng lại muốn giúp Đại ca làm sạch con gà rừng mà ca ấy vừa bắt được nhưng Đại ca lại đuổi nàng ra ngoài, không cho nàng nhìn thấy mấy thứ máu me.
Nàng lại muốn giúp Nhị ca sửa dụng cụ trong nhà nhưng Nhị ca không cho nàng chạm vào, sợ nàng bị thương.
Nàng muốn đi học cùng Tam ca, được, Tam ca cho nàng đi học, nhưng nửa đường nàng lại chuồn mất.
Tam ca dịu dàng khi dạy học lại biến thành phu tử nghiêm khắc, tuy Nguyên Nguyên trốn thoát nhưng Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt không may mắn như vậy.
Hai người bị bắt học, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Nguyên Đồng Niên còn tốt, hắn có thể ngồi yên lắng nghe, còn Nguyên Đồng Nguyệt đã bắt đầu làm việc riêng, cầm gậy gỗ nhỏ khoa tay múa chân dưới mặt đất tại vị trí hắn đang ngồi.
Nguyên Nguyên chạy đến nơi không ai thấy bèn lách mình tiến vào không gian Huyền Linh của mình.
Đầu tiên nàng đến không gian thờ phụng bài vị các lão tổ tông, thắp mấy nén hương rồi cung kính bái lạy lão tổ tông.
Mỗi ngày nàng đều quét dọn lau chùi bài vị lão tổ tông, còn về những thần binh lợi khí đặt ở một bên, nàng chưa từng chạm tới chứ nói gì đến lau chùi quét dọn.
Sau đó nàng lại vào phòng chứa đồ của mình sắp xếp lại mấy lá bùa chu sa, và một số bảo bối cổ quái hiếm lạ rồi mới đi vào không gian linh thiên.
Đập vào mặt nàng là hương thảo dược lâu năm và tràn trề sức sống.
Trong không gian linh điền có rất nhiều dòng linh khê, chúng tưới tiêu từng mảng lớn cánh đồng thuốc, khiến những thảo dược này càng phát triển tươi tốt hơn.
Ở nơi linh khê tập hợp mọc lên một đóa hoa sen màu vàng, ở cánh hoa đọng sương.
Chỉ một giọt sương này đã đủ khiến người sắp chết khôi phục lại sức sống chỉ trong nháy mắt, nhưng mỗi năm mới ngưng tụ ra một giọt sương như thế này, không thể dùng một cách tùy tiện.
Không phải linh khê nuôi đóa sen vàng này, mà chính đóa sen đó đã nuôi linh khê, cũng vì có hoa sen vàng nên mới sinh ra nhiều dòng linh khê như thế.
Linh khê có tác dụng giúp thân thể cường tráng khỏe mạnh, Nguyên Nguyên múc một bình nước linh khê, định lát nữa đổ vào giếng nước trong nhà.
Đột nhiên nàng nhớ trong nhà có một chiếc rìu bổ củi, vì để đại ca chặt củi nhẹ nhàng hơn, nàng lại về không gian thờ bài vị.
Nàng muốn tìm một món linh bảo ở nơi này thay thế cho chiếc rìu trong nhà, như vậy đại ca bổ củi sẽ không vất vả như trước nữa.
Vũ khí pháp bảo đã phủ tro bụi, nàng dùng tay che miệng mũi lại, ngăn không cho bụi bẩn xâm nhập vào cơ thể.
Nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng tìm được một thứ có hình dáng tương tự.
Nó được đặt ngay trên kệ trưng bày, Nguyên Nguyên vui vẻ đi qua cầm lên nhưng lại phát hiện mình không thể cầm được.
Nàng xắn tay áo lên, dùng sức vẫn phát hiện mình không nhấc nổi. Đợi đến khi đột nhiên có một cơn gió thổi tới, từng lớp tro bụi bị cuốn lên ập về phía nàng.
Cuối cùng Nguyên Nguyên mới nhận ra có gì đó không đúng.
Một tiếng bộp vang lên, nàng chắp hai tay trước ngực: “Tổ sư gia thân yêu! Con biết sai rồi, con sẽ giúp các ngài quét dọn nơi này, các ngài cho con chiếc rìu này nha!”
Gió vẫn không dừng, Nguyên Nguyên tiếp tục nỗ lực.
“Con bảo đảm! Ba ngày dọn qua loa năm ngày quét kỹ càng một lần, tuyệt đối không để những bảo bối này dính bụi nữa!”
Cuối cùng gió cũng ngừng, Nguyên Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Lúc nàng bước tới lấy chiếc rìu kia lần nữa đã có thể cầm lên một cách dễ dàng.
Là nàng sơ sót quên mất phải lau chùi những bảo bối này.
Sau khi cầm rìu về, nàng rón rén đổi chiếu rìu trong nhà, sau đó lại đổ nước linh tuyền từ không gian Huyền Linh vào trong giếng.
Uống nước giếng này sẽ khiến thân thể khỏe mạnh.
Nguyên Nguyên lại ở trong viện sờ chỗ này một chút ngắm chỗ kia một chút, cuối cùng thấy Nguyên Thiên Tùng đã sửa xong đồ dùng trong nhà, nàng chạy nhanh tới túm chặt quần áo Nguyên Thiên Tùng.
“Tiểu Lục, làm sao thế?” Nguyên Thiên Tùng khó hiểu khi bị kéo đi.
Nguyên Nguyên kéo hắn đến trước một bức tường thì dừng lại, nàng đứng lên chiếc ghế dài rồi khoa tay múa chân.
Nguyên Thiên Tùng sợ nàng ngã nên vội đỡ: “Cẩn thận một chút, leo cao như vậy làm gì?”
“Nhị ca ca, muội muốn mở một cánh cửa sổ ở đây! Có được không?” Nguyên Nguyên vui vẻ khoa tay một chút, nghiêng đầu cười hỏi Nguyên Thiên Tùng.
“Không thành vấn đề, chỉ cần Tiểu Lục muốn thì mở mười cái cũng được!” Nguyên Thiên Tùng làm dấu vào nơi Nguyên Nguyên ra hiệu, thoải mái đồng ý.