“Ôi!” Nguyên Vạn Nhất vỗ đùi, ước gì bây giờ có thể lập tức ôm Nguyên Nguyên từ trong lòng mẫu thân ra xoay hai vòng.
Nhưng chân y không được tốt, nếu thật sự ôm Nguyên Nguyên sẽ khiến muội ấy té ngã.
“Còn ta?”
“Ta thì sao?”
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt cùng nói.
Nhìn hai ca ca sinh đôi, Nguyên Nguyên cẩn thận phân biệt một chút, cười ngọt ngào: “Tứ ca, Ngũ ca!”
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt có vẻ ngoài thật sự giống nhau như đúc, nhưng khuôn mặt hai người hơi khác, Nguyên Nguyên có thể phân biệt được.
“Tiểu Lục, muội thật sự nhận ra chúng ta! Thật tốt quá!” Nguyên Đồng Nguyệt cầm tay áo chấm hốc mắt giống như thật sự cảm động đến phát khóc nhưng không muốn rơi nước mắt.
Nguyên Đồng Niên cũng sụt sùi.
“Lục muội muội, vậy muội cũng nhận ra ta chứ?” Nguyên Bách Thiện chờ mong nhìn Nguyên Nguyên.
“Ca là Tam ca!” Nguyên Nguyên mở miệng nói một cách chắc chắn, một thân tài hoa của Tam ca không thể nào che giấu được, nhưng số mệnh của ca ấy…
Trước tiên mặc kệ đi, sau này còn rất nhiều thời gian để sửa mệnh.
Nguyên Nguyên nhìn mọi người vui vẻ chỉ vì mình nhận ra bọn họ, nàng nở nụ cười từ tận đáy lòng. Có người nhà như thế thật sự không tồi.
Trong nhà còn có đường ca và đường tỷ không đến vì bọn họ cùng đại cô cô chăm sóc nãi nãi. Nguyên nãi nãi đã hôn mê bất tỉnh vì chuyện của Nguyên Nguyên, trong nhà không thể thiếu người chăm sóc.
Trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đây đúng là nhờ họa được phúc, không ngờ Tiểu Lục không chỉ không chết mà bệnh ngốc đã thuyên giảm.
“Bây giờ nghĩ lại, những lời thầy tướng số nói trước đây có thể là sự thật.” Nguyên Thiên Tùng nhớ lại chuyện cũ.
Nguyên Nguyên hứng thú khi nghe mọi người nhắc tới thầy tướng số, đây chính là nghề cũ của nàng.
“Thật hay không thì thế nào?” Nguyên Vạn Nhất không tin, làm sao cả nhà hắn có thể đặt gánh nặng lên người tiểu muội được.
“Chúng ta có thể mãi mãi chăm sóc tiểu muội, dù suốt đời này muội ấy vẫn ngốc thì có sao chứ?” Thiếu niên Nguyên Đồng Niên vẫn còn nhỏ tuổi nhưng nghiêm túc cam đoan.
Nguyên Đồng Nguyệt véo hắn một cái, Nguyên Đồng Niên đau kêu ra tiếng.
“Ca vẫn nghĩ tiểu muội còn ngốc à? Tiểu muội đã khỏe rồi, đây là chuyện tốt! Sau này chúng ta phải quan tâm chăm sóc tiểu muội nhiều hơn, không để muội ấy mệt nhọc là được rồi.” Nguyên Đồng Nguyệt nói.
“Đúng vậy, Ngũ đệ nói đúng, chúng ta làm ca ca, nhất định phải chăm sóc mẫu thân và tiểu muội, không để hai người cực khổ.”
Mấy ca ca thầm hứa.
Nguyên Nguyên nhớ lại một chút, trong trí nhớ đúng là có chuyện thầy tướng số.
Từ nhỏ Nguyên Nguyên đã ngốc nghếch, người trong thôn đều nói nàng bị mất hồn, bảo họ đi tìm thầy tướng số tính toán một chút, sau khi chiêu hồn về sẽ tốt thôi.
Chưa đợi bọn họ đi tìm, thầy tướng số đã chủ động tìm đến cửa.
Ông buộc một sợi dây đỏ có đồng xu cho Nguyên Nguyên, nói rằng lúc nào cũng phải mang theo sẽ khiến chứng bệnh ngốc của nàng không còn. Nếu nàng khỏe lại, có thể đưa Nguyên gia một bước lên mây.
Song, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc trách nhiệm gánh vác Nguyên gia đều đổ lên vai Nguyên Nguyên, mấy người ca ca đều cho rằng họ mới là trụ cột trong nhà, không đành lòng dựa vào muội muội để leo lên nên mới có cuộc nói chuyện này.
Nguyên Nguyên cúi đầu nhìn cổ tay phải của mình, quả nhiên có một sợi dây đỏ xâu đồng xu.
Một sợi dây màu đỏ được thắt rất tinh xảo và đẹp đẽ xâu ba đồng xu đã có tuổi.
Ánh mắt Nguyên Nguyên lóe sáng, sợi dây đỏ xâu đồng xu này lại là linh bảo mà nàng không thể tìm được ở thế giới hiện đại.
Đây không phải linh bảo bình thường.
Đây là không gian Huyền Linh.
Hơn nữa còn có ba không gian Huyền Linh, trong đó chứa các chức năng kỳ diệu riêng.
Một không gian thờ phụng bài vị các lão tổ tông huyền học, không chỉ có thế, trong đó còn có đủ loại thần khí và pháp bảo cổ xưa, mỗi thứ đều chứa sức mạnh độc đáo riêng.
Một không gian chứa hoa sen vàng, trong đó có những cánh đồng thảo dược rộng lớn được tưới bằng linh tuyền, thảo dược sinh trưởng tươi tốt và hoàn chỉnh, thậm chí một giọt linh lộ từ hoa sen vàng có thể khiến người chết sống lại.
Còn một không gian là phòng chứa đồ của Nguyên Nguyên, bao gồm bùa giấy và chu sa mà nàng thường dùng, một số thứ lặt vặt đều ở trong này.
Nguyên Nguyên rất vui khi tìm lại được linh bảo đã mất, có lẽ đây mới là lý do nàng đến thế giới mới này.
“Mẫu thân và các ca ca không cần lo lắng cho muội, Tiểu Lục sẽ cùng mọi người cố gắng!” Nguyên Nguyên nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.