Hai ngọn Dị Hỏa hiện ra trong lòng bàn tay nàng, phát ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu lên gương mặt nàng. Lúc này, vẻ yêu mị của nàng dường như giảm đi một phần, thay vào đó là sự thanh thoát ẩn chứa đạo vận.
Thương Nhiễm vui mừng khôn xiết, muốn thử tiếp tục tách thêm vài ngọn Dị Hỏa. Nhưng thần thức vừa động, cơn đau nhói lại ùa về. Phản phệ khi nãy đã làm nàng tổn thương nặng, không thể gắng gượng nữa.
Thôi đành để lần sau tiếp tục.
Nàng thu Dị Hỏa về, cầm một chiếc lá lớn quạt bớt hơi nóng trên người.
Hiện giờ còn nhiều việc cần làm, nàng sai vài tiểu yêu đem các linh thảo đã chuẩn bị gói ghém cẩn thận, xếp vào các giỏ tre.
Những linh thảo này nàng dự định mang tới Lạc Phong Thành bán. Dù núi Hồ Hồ không bằng các ngọn núi khác của yêu vương, nhưng sản vật ở đây khá phong phú. Các loại linh thảo mà dược phô trong thành thu mua, núi của nàng đều có.
Bây giờ là mùa xuân, y phục năm ngoái đã cũ, nàng muốn mua thêm vài bộ mới ở các tiệm trong thành. Đồng thời, cũng muốn mua cho Đàn Thanh Huyền một chiếc pháp y có khả năng phòng ngự.
Yêu giới hiện nay hỗn loạn, cơ thể Đàn Thanh Huyền lại yếu ớt. Nàng lo bản thân không thể chăm sóc chu toàn, nên pháp y sẽ là một bùa hộ mệnh tốt cho nàng ấy.
Còn về việc tại sao không bán các loại gà rừng thừa thãi trên núi Hồ Hồ, là vì chúng không dễ vận chuyển, giá lại không cao, mà trên đường đi còn phiền phức vì chúng phóng uế.
Thương Nhiễm thà để chúng trên núi làm vui lòng đám tiểu yêu, hoặc để chúng tự sinh sôi và làm thức ăn cho thuộc hạ.
Linh thảo mới là nguồn thu nhập chính của nàng. Nhưng những tiểu yêu dưới trướng đạo hạnh thấp kém, đa phần không thể phân biệt đâu là linh thảo, hoặc linh thảo nào có niên đại lâu năm nhất.
Thương Nhiễm vốn là Hỏa Hồ, sở hữu linh căn thuộc tính Hỏa thượng phẩm, khứu giác lại nhạy bén, hễ là linh thảo cao cấp liên quan đến Hỏa, nàng đều tìm thấy chính xác không sai chút nào.
Những linh thảo mọc chen chúc không thể phân biệt rõ ràng, nàng liền dùng móng vuốt hồ ly hất cả đám lên, mang về để chủ tiệm dược trong thành giúp phân loại.
Các tiểu yêu làm việc rất chăm chỉ, chẳng mấy chốc đã gói gọn mọi thứ theo đúng yêu cầu của nàng.
Thương Nhiễm vui vẻ ngắm nhìn đống linh thảo, ánh mắt tựa như đang nhìn thấy một đống linh thạch phát sáng.
Nàng đang kiểm tra số lượng, đột nhiên nhận ra có người đang quan sát mình. Ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng chạm ngay vào cái nhìn xa xăm của Đàn Thanh Huyền.
Ánh bình minh phủ lên khuôn mặt Đàn Thanh Huyền, tạo thành một đường nét sáng rực tuyệt mỹ, lông mày và đôi mắt càng trở nên xinh đẹp đến kinh ngạc.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tà áo nàng bay lên thành những đường cong thanh thoát, hòa quyện với ánh sáng, như cành hải đường rủ xuống, khí chất tiên tư ngời ngời.
Thương Nhiễm chớp mắt với Đàn Thanh Huyền, bước chân nhẹ nhàng đi đến gần nàng: “Vừa rồi nàng đang nhìn gì vậy?”
Hôm nay Thương Nhiễm búi một kiểu tóc mới, cài chiếc trâm bạc tua rua lấp lánh, đung đưa theo mái tóc dài đỏ rực như sóng, tựa hồ như cánh bướm múa lượn dưới ánh mặt trời.
Đàn Thanh Huyền vốn chỉ ra ngoài hít thở không khí, chẳng hiểu sao ánh mắt lại vô thức dõi theo Thương Nhiễm. Hình ảnh đêm hôm đó bỗng chốc hiện lên trong tâm trí nàng.
Cơ thể nóng bỏng của Thương Nhiễm áp sát lấy nàng, trán khẽ tựa vào cổ nàng, đôi môi mềm mại phảng phất chạm qua làn da lạnh trắng như tuyết của nàng.
Ánh mắt Đàn Thanh Huyền rơi xuống đôi môi yêu kiều của Thương Nhiễm, tai nàng bất giác nóng lên, một màu đỏ hồng nhạt lan tỏa. Nàng vội buộc bản thân dời đi những suy nghĩ rối loạn.
Hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt như sóng nước mùa xuân, Đàn Thanh Huyền thản nhiên hỏi: “Ngươi chuẩn bị ra ngoài sao?”
Thương Nhiễm gật đầu ngay: “Đúng vậy! Ta định đến Lạc Phong Thành bán vài thứ, nhưng tối nay sẽ về.”
Nàng lặng lẽ dùng yêu thuật bẻ một cành đào đang nở rộ, rồi bất ngờ đưa ra trước mặt Đàn Thanh Huyền: “Cành hoa này tặng nàng. Ta thấy nó nở rất đẹp, nên tiện tay hái xuống.”
Cành đào nở rộ, hoa rực rỡ như lửa hồng, tựa câu thơ: “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.”
Thế nhưng, nhan sắc Thương Nhiễm với đôi môi đỏ thắm còn lấn át cả vẻ đẹp rạng rỡ của cành hoa đào.
Đàn Thanh Huyền nhìn cành hoa một thoáng, khẽ đáp: “Ta sẽ đi cùng ngươi.”
Thương Nhiễm ngạc nhiên trong chốc lát, rồi tươi cười rạng rỡ: “Được chứ! Chúng ta cùng đi. Nhưng... nàng vẫn còn thương tích...”
Mấy ngày qua, nhờ Thương Nhiễm trị liệu, kinh mạch trọng yếu trên người Đàn Thanh Huyền đã được chữa lành, đủ để duy trì hoạt động hàng ngày. Phần còn lại, nàng có thể tự mình từ từ hồi phục.
Đàn Thanh Huyền đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chia ly, bình thản đáp: “Không có gì đáng ngại.”
Thương Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Đàn Thanh Huyền, nàng vẫn lo lắng: “Ta có rất nhiều linh thảo, nàng có muốn xem qua không? Nếu có loại nào hữu ích, nàng cứ lấy dùng, đừng ngại.”