Tiên Tôn Lạnh Lùng Mang Thai Tiểu Hồ Ly Của Ta

Chương 25

Áp sát một lát, cuối cùng cơn nhiệt của kỳ phát tình cũng tạm thời lắng xuống.

Thương Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, thu ba chiếc đuôi ẩm ướt của mình về.

Không nán lại trong động phủ lâu, nàng rời đi, đến thác nước lớn nhất trên núi Hồ Hồ để gột rửa bộ lông hồ ly đẫm mồ hôi.

Sau khi nàng rời đi, trong động phủ vẫn còn lưu lại mùi hương ngọt ngào mê hoặc.

Hơi thở nóng rực xen lẫn hương thơm dịu ngọt như đào xuân, lan tỏa khắp không gian, tựa như lớp sương mờ ám phủ lấy tâm trí.

Lọn tóc bên cổ Đàn Thanh Huyền buông lơi, l*иg ngực nàng phập phồng, mồ hôi thấm qua lớp áo mỏng, khuôn mặt băng thanh ngọc khiết giờ đây ửng đỏ lạ thường.

Cơn nóng âm ỉ vẫn tiếp tục xâm lấn. Cổ nàng ngửa ra, dài và trắng như tuyết, đôi mắt mờ mịt dựa vào vách tường lạnh lẽo, dáng vẻ thất thần.

Ban đầu, nàng định dành cả đêm để tu luyện, đồng thời cũng đã chuẩn bị tinh thần đối phó nếu yêu tu nổi điên vào ban đêm. Nhưng nàng không ngờ Thương Nhiễm lại lén đặt chiếc đuôi hồ ly vào lòng bàn tay mình.

Khi nàng cảnh cáo bằng cách bóp nhẹ chiếc đuôi, Thương Nhiễm lại nũng nịu cọ xát vào lòng bàn tay nàng, như một tiểu thú đang cầu xin sự vuốt ve từ chủ nhân.

Tiếng thút thít yếu ớt của Thương Nhiễm khiến nàng dù không nhìn cũng biết... Hồ ly nhỏ này chắc chắn đã bước vào kỳ phát tình.

Nếu là trước đây, nàng sẽ nghiêm khắc cảnh cáo, cấm tiểu yêu đến gần. Nhưng hôm nay, tâm trí nàng vốn luôn sáng suốt lại như bị phủ mờ, thần thức mơ hồ, nghe thấy tiếng rên khe khẽ của Thương Nhiễm, cơ thể nàng cũng lạ lùng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bừng lên một tia nóng ran khó hiểu.

Đạo tâm dao động, khiến phù chú chưa kịp hình thành. Nàng bị Thương Nhiễm ôm suốt một hồi mà không cách nào phản kháng hay trấn áp.

Cũng may, hồ ly nhỏ chỉ dám ôm nàng mà không làm điều gì quá giới hạn.

Đối với Thương Nhiễm, cầu hoan trong kỳ phát tình là bản năng. Còn với Đàn Thanh Huyền, giữ vững đạo tâm cũng là bản năng.

Giờ đây để cơ thể phục hồi, nàng cần ít nhất nửa tháng. Trong thời gian này, nàng phải nhanh chóng rời khỏi yêu giới, trở về tông môn.

Sau khi trở về, nàng sẽ tặng Thương Nhiễm một ít linh bảo và đan dược, coi như trả hết duyên phận giữa hai người.

...

Kể từ đêm đó, Thương Nhiễm đã yên phận vài ngày, nghiêm túc tu luyện. Nàng thỉnh thoảng may vá chiếc gối hoa còn dang dở, nhưng dáng vẻ có chút ủ rũ.

Phát tình của yêu tu không chỉ diễn ra trong một ngày. Ban đầu ngắt quãng, nhưng về sau sẽ kéo dài không dứt.

Khi tâm trạng bất an, nàng lại mang Dị Hỏa ra cầm trong lòng bàn tay. Đúng như Đàn Thanh Huyền từng nói, tăng số lượng Dị Hỏa sẽ giúp sức mạnh bùng phát mạnh mẽ hơn.

Nếu đã có thể tách ra hai ngọn Dị Hỏa, thì lẽ ra chúng phải có kích thước bằng nhau, chứ không phải một lớn một nhỏ như nàng đã gượng ép chia tách.

Thương Nhiễm nhíu mày, dùng ngón tay xoa ấn giữa trán, ánh mắt đăm chiêu nhìn hai ngọn Dị Hỏa đang cháy rực trước mặt. Một ý tưởng lóe lên, nàng thử dùng thần thức hòa vào bên trong Dị Hỏa.

Càng tiến gần Dị Hỏa, cảm giác nóng bỏng càng dữ dội, nhưng đây là Dị Hỏa bẩm sinh của nàng, sẽ không dễ dàng làm hại chủ nhân. Vì vậy, thần thức của nàng nhanh chóng thâm nhập sâu vào tầng trong của ngọn lửa.

Hóa ra ở trung tâm của Dị Hỏa, có một hạt giống lửa lơ lửng, hình dáng giống yêu đan của nàng nhưng nhỏ hơn rất nhiều. Thần thức xoay quanh hạt giống này nhiều lần nhưng không thể xuyên vào, vì nó là một khối rắn chắc.

Chẳng lẽ muốn chia tách Dị Hỏa thì phải chẻ đôi hạt giống lửa này?

Thương Nhiễm thử dùng thần thức làm lưỡi dao, chém xuống. Nhưng ngay lập tức, hạt giống lửa phản kháng mạnh mẽ, đau đớn ập tới khiến thần hồn nàng run rẩy, cơ hồ như bị nướng thành thịt xiên hồ ly.

Nàng kêu lên một tiếng khổ sở, mắt ngấn lệ, vội vàng thu Dị Hỏa trở lại yêu đan, dùng móng vuốt mềm mại của mình lau nước mắt không ngừng tuôn.

Cảm giác này giống như đã có chìa khóa trong tay, nhưng không tìm thấy ổ khóa để mở.

Không được, hôm nay nhất định phải tìm ra cách!

Thương Nhiễm nghỉ ngơi một lát, rồi biến về hình người. Nàng nghiến răng, dùng ngón tay ấn lên giữa trán, cưỡng ép thần thức thâm nhập lại vào Dị Hỏa.

Cái này tăng thì cái kia giảm, cái kia giảm thì cái này tăng. Chắc chắn là vì chưa đạt được sự cân bằng nào đó.

Thương Nhiễm tập trung tâm trí, hòa toàn bộ ý thức của mình vào hạt giống lửa. Dần dần, nàng và hạt giống bước vào một cảnh giới vi diệu.

Hóa ra, phần Dị Hỏa nhỏ nàng tách ra trước đây không phải năng lượng tự sinh trưởng của hạt giống lửa, mà là một phần năng lượng bị nàng cắt giảm từ chính hạt giống đó.

Chính vì vậy, hạt giống không muốn bị hao hụt năng lượng, dẫn đến việc nàng phải đấu tranh mệt mỏi với nó.

Nàng bắt đầu chuyển hóa năng lượng, tạo dòng khí tương sinh, hạt giống lửa xoay tròn không ngừng. Khi vượt qua một ngưỡng nhất định, hạt giống lửa bỗng nhiên phân tách thành hai hạt giống có kích thước bằng nhau.